CHƯƠNG 7
Tôi cho rằng nếu là Marco, cậu ấy hẳn sẽ điềm tĩnh hơn, lém lỉnh hơn. Nếu là Rachel, rất có thể nhỏ sẽ cứ tấn công. Tôi không biết. Nhưng tôi không phải là Marco hay Rachel.
Tôi nhìn Karen chằm chặp, quên cả thở.
“Chị chẳng hiểu em nói gì cả,” tôi mấp máy miệng.
Karen cười gằn.“Sau trận chiến ở công viên ta đã lén đi theo cô. Cô tách khỏi bọn kia và đi về hướng nhà kho. Ta thấy cô đang đi trong hình hài sói thì biệt tăm. Ta mất dấu cô chừng một phút, nhưng khi bắt lại được thì không còn thấy con sói nữa, mà thấy cô. Một cô bé con bình thường.”
“Chứ em nghĩ chị là ai? Là người sói hay đại loại thế hả?” tôi hỏi dồn, ra bộ thản nhiên rồi gượng gạo cười ha hả.
“Ta không biết đích xác mi là ai,” Karen lên giọng.“Vì không biết nên ta mới đi theo mi. Bọn ta biết có một lũ chiến binh Andalite đang ở Trái Đất, hình như chúng giả dạng làm Người. Nhưng tụi Andalite chỉ ở trong lốt hình biến được hai giờ đồng hồ, còn mi, ta để ý thấy mi đã ở trong dạng Người hơn hai tiếng rồi.”
Tôi nhún vai, giả vờ khù khờ.“Thôiđược, chị là gì cũng xong. Có lẽ nước lạnh đã ảnh hưởng đến đầu óc của em rồi đó, Karen. Chúng ta nên lưu tâm đến việc thoát khỏi đây thì hơn.”
“Ta biết mi không phải là người Andalite bị kẹt trong lốt biến hình, bởi vì đêm hôm nọ mi đã biến thành sói. Vậy, có hai khả năng: mi là người Andalite biết khống chế giới hạn hai giờ. Hoặc...”
“Hoặc sao?” tôi không thể không hỏi.
“Hoặc, nếu vài người trong bọn tao nghi ngờ đúng: bọn Andalite đã tạo ra một nhóm người có khả năng biến hình.”
Tôi rùng mình."Có phải em thích một trong số những nhân vật trong phimHồ sơ Xkhông?" Tôi hỏi.
Karen nhếch mép cười.“Nếu là Andalite thìmi sẽhoàn hình và giết ta. Thân thể loài người yếu đuối này chẳng thể đối chọi được với cái đuôi của mi đâu.“
"Giờ chị lại có đuôi à?"
“Nếu là con người biết biến hình, mi sẽ biến thành con gì đó hung dữ và cho ta đi đời…”
"Khoan, gượm đã. Để chị nói thẳng nha. Trong câu chuyện cổ tích nhỏ này của bé, chị có thể tiêu diệt bé bằng cách nào cũng được, phải không?"
Con bé gõ gõ đầu, một cử chỉ rất“người”."Mi cho là mi có thể làm được," con bé nói. "Và bất cứ chuyện gì mi làm, ta đều có chứng cứ hết."
Tôi đứng dậy. Tôi không đủ cao để vượt hẳn lên bất kỳ ai và trông có vẻ đáng sợ. Nhưng dù vậy, lẽ ra Karen phải có vẻ hơi lo lắng mới đúng chứ. Thay vào đó, con bé lại có vẻ tự mãn. Tự mãn. Như thể con bé chỉ đợi xem tôi sẽ làm gì.
Tôi chìa bàn tay ra.“Thôi nào, cô bé man.” Tôi nói. “Chúng ta sẽ phải đi bộ dài đấy. Đứng lên đi.”
Một thoáng phân vân hiện lên trong đôi mắt xanh thẳm của Karen. Cô bé không thèm vịn tay tôi mà cố tự đứng lên. Được nửa chừng, cẳng chân trái níu xuống làm nó té ạch trở lại.
“Mắt cá ta te tua rồi,” nó rên rỉ.“Ta chẳng thể đi được nữa.”
Tôi nhìn xuống con bé và ngẫm nghĩ.
Trong khu rừng này rặt những gấu và sói. Gấu sẽ không tấn công miễn là Karen đừng lạc vào lối đi của chúng. Nhưng còn sói thì có thể, nếu chúng đói bụng.Khu rừng quanh chúng tôi nom có vẻ vắng lặng. Nhưng tôi đã từng là sói. Tôi biết sức mạnh tuyệt vời của những giác quan sói. Tôi dám đánh cược rằng ít nhất một đàn sói đã biết chỗ chúng tôi. Chúng nghe thấy chúng tôi, chúng ngửi thấy mùi chúng tôi rồi.Càng đói chúng sẽ càng mau dò ra những mùi lạ. Nếu phát hiện ra một đứa trẻ vô phương tự vệ, chẳng thể đi được thì…Những con sói không phải kẻ ăn thịt người tự nhiên, nhưng chúng đã được lập trình để hạ gục những kẻ yếu ớt và bệnh hoạn.
Nếu may mắn được sói tha mạng, thì vẫn còn cái lạnh và cái đói chực sẵn. Nếu tôi đi khỏi đây thì tên Yeerk và vật chủ có tên Karen kia sẽ khó mà qua nổi đêm nay.Nó sẽ bị giết bởi bàn tay của thiên nhiên.Nhưng,có một điều chắc chắn rằngnếu Karen xoay xở sao đó mà trở về được với bọn Yeerk,với những gì nó biết được,thì chẳng ai trong Hội Animorphs của tôi được yên thân.Nó biết tôi là, hoặc từng là một Animorph. Thật dễ dàng tìm ra các bạn tôi là những ai.Cả bọn sẽ bị tóm,từng đứa, từng đứa một,và bị biến thành Vật chủ.
Bọn Yeerk chỉ cần bắt được một trong số tụi tôi: tôi, Jake, Rachel hay Marco, ai cũng được, điều đó không quan trọng. Bởi vì chỉ cần tóm được một đứa tụi tôi thôi, mọi bí mật của hội sẽ bị phơi bày.Quan trọng hơn, bọn Yeerk sẽcó đượckhả năng biến hình của chúng tôi và biết được tất cả những gì chúng tôi biết.
Chúng sẽ biết về một mảnh đất Hork-Bajir tự do ẩn trong núi. Sẽ biết về người Chee - một loài hoà hiếu thỉnh thoảng cung cấp cho bọn tôi những thông tin quý giá.
Nếu Karen còn sống sót trở về, Jake, Rachel, Marco, Tobias, và Ax tất cả sẽ bị bắt hết và biến thành người bị Mượn Xác hoặc bị giết. Người Chee sẽ bị diệt vong. Người Hork-Bajir sẽ bị bắt lại làm nô lệ.
Tất cả hy vọng giải phóng loài người đều tắt ngúm. Ngoại trừ… ngoại trừ, Karen phải bị trừ khử ngay tại đây,ngay bây giờ.
Tôi bước tới chỗ một thân cây đổ gục, cố sức bẻ một đoạn cây chắc chắn, dài cỡ chín tấc, một đầu chĩa ra như giằng ná.
Tôi nắm chắc nó và trở lại chỗ Karen. Với khúc cây đó, tôi có thể nện cho con bé một cú, lấy dây giày trói nghiến nó lại rồi cứ để mặc cho thiên nhiên làm nốt phần còn lại, nhưng rồitôi thấy sự e sợ trong mắt con bé,tôi nói.“Này,đây là một cái nạng tốt. Em hãy chờ ở đây, trong khi chị đi tìm một cành cây thích hợp làm thanh nẹp.”