← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 8

Màn đêm buôngxuống, mọithứ xung quanh đều ướt át, nhão nhoẹt.Chúng tôi đang ở đâu đó trong rừng.Qua kẽ lá, tôi chỉ trông thấy bầu trời với những cuộn mây lững lờ trôi nương theo gió.

“Sẽ đau lắm đấy,” tôi cảnh báo Karen trong khi bó nẹp chân cho cô bé bằng sợi đây nịt của mình.May mắn là, tôi chưa bao giờ tuân theo những lời tư vấn của Rachel về thời trang, vì vậy tôi có một chiếc thắt lưng bằng da thật tốt, thật hữu dụng.

"Quần mi sẽ bị tụt đó," Karen nói, nghe lại như giọng của một đứa trẻ.

“Ừ, đúng. Có vẻ chị hơi bị tăng cân sau khi mua cái quần này. Chúng khá chật. Hoặc có thể chúng bị co. Có lẽ là thế." Tôi cẩn thận đặt mấy cành cây quanh ống chân con bé, xuống quá mắt cá chân. Sau đó tôi buộc hờ chiếc thắt lưng vào.

“Nào, chị sẽ siết chặt sợi dây đấy. Vì mắt cá của em sẽ sưng to nên chị muốn giữ yên không cho nó cử động. Nè, đếm đến năm nha. Tới năm là chị giật đấy. Một…”

Tôi giật căng sợi dây.

“Aaaahhh! Ê, tới năm mới giật mà!”

“À, phải tới năm em mới gồng lên,” tôi giải thích.“Cho nên chị tranh thủ giật trong khi em còn thả lỏng.”

“Đồ lừa đảo.”

“Vì lợi ích của em thôi.”

Tôi đứng lên và chìa tay ra. Lần này Karen nắm lấy.“Đi thôi,” tôi giục.

Tôi giúp cô bé đứng lên. Mặt nó nhăn nhúm lại vì đau. Tôi lọng cọng cúi xuống với cây nạng đưa cho Karen.“Này, cầm lấy. Cố chịu đựng trong khi chúng ta đi tìm một chỗ trú nhé.”

Con bé kẹp cái nạng dưới một tay. "Bên nào? Bên với cái mắt cá đau, hay bên kia?"

"Chị không biết nữa," tôi thú nhận. "Chị chẳng mấy khi làm những việc này với con người."

"Á à, mi chuẩn bị ngừng giả vờ và bắt đầu thú nhận mình là người phải không tên Andalite kia?"

Tôi cười. Lần này là cười thật sự. "Chị làm việc với động vật. Chị biết cách cố định chân gãy của nai hay gấu trúc hoặc sói. Nhưng chị chưa bao giờ làm với người."

Karen nhìn hồ nghi. "À, phải rồi. Cái kho đầy động vật. Dĩ nhiên rồi. Đúng là một vỏ bọc hoàn hảo cho một tên Andalite. Tất cả những con vật ở ngay đó cho mi thu nạp ADN để biến hình."

"Nói gì cũng được, nhóc," tôi thì thầm. "Thử di chuyển đi."

"Chúng ta định đi đâu? Khu dân cư ở hướng nào?"

"Chị chẳng biết. Nhưng không sao. Dù sao thì, chúng ta đừng cố tìm đường thoát ra khỏi khu rừng này, ừ, không phải đêm nay. Giờ chúng ta cần chỗ ẩn náu hơn."

“Cái gì? Nếu mi định giết ta thì làm phứt đi cho rồi. Đừng có tha ta tới một xó xỉnh nào đó.”

“Karen, còn nơi nào hẻo lánh hơn chỗ này nữa đâu?” tôi khoát tay chỉ lên những tán cây lớn.

“Thôiđược. Nếu mi không định bụng giết ta thì hãy giúp ta ra khỏi đây mau. Chân ta đã khá rồi.” Cô bé ráng cà nhắc đi một bước.

“Nè, cô bé,chị thấy tiếc là em nghĩ rằng chị là người ngoài hành tinh. Chị tiếc là em nghĩ rằng chị sẽ giết em. Nhưng sự thật là,nếu ráng đi khỏi đây ngay đêm nay thì chúng ta sẽ chết mất thôi. Trời sắp mưa. Rất có thể sẽ có bão.Em chắc chưa từng ở trong rừng giữa một cơn bão?Mặt đất sẽ sình lầy. Sấm chớp đánh vào cây cối. Nước tràn ngập các khe đá. Lạnh kinh người. Chẳng cách chi mà nhóm lửa được. Em sẽ chẳng ham đâu.”

Đột nhiên Karen nổi điên.“Tại sao mi cứ diễn mãi cái trò ngu ngốc này vậy? Ta biết tỏng là mi có thể biến thành sói và giết ta cái một, rồi thoát khỏi khu rừng này. Mắc gì mi phải bày đặtchơi trò mèo vờn chuột?”

Tôi kiên nhẫn chờ cho đến khi con bé ngưng tru tréo, rồi từ tốn nói.“Chị thấy đằng kia có một mô đất.Có thể là một cái đồi thấp. Chị chịu không biết chắc được khi nhìn qua những cái cây này.Không chừng chúng ta sẽ tìm ra một cái hang ở đẳng. Nhưng trước tiên, phải đi khỏi bờ sông này cái đã. Trong đêm nước sẽ dâng lên khi mưa xuống.”

Nhưng Karen chẳng thèm nghe nữa. Cô bé đang khiếp đảm nhìn lên cây.

"Cái gì kia?" Con bé hỏi, giọng lo lắng.

Tôi nhìn theo hướng con bé đang nhìn chằm chằm.Trời ạ! Vắt ngang qua cành sồi là thân thể một convậtbầm dập, gương mặt hiền lành của nó vẹo vọ với con mắt bị trẹo qua bên.

"Đó là một con nai con," tôi nói.

“Nó làm gì trênđó vậy?” Karen cất giọng run rẩy.

“Một con thú đã giết nó và giấu ở trên đó để ăn dần.”

“Con thú nào vậy? Sói? Hay gấu?”

Tôi lắc đầu.“Không phải. Đó là một con thú nguy hiểm, cực kỳ ma mãnh và tàn nhẫn… CON BÁO.”