CHƯƠNG 9
Có lần tôi đọc được một cuốn sách do một người thợ săn viết. Ổng đã từng săn sư tử, cọp, và gấu. Nhưng ổng nói trong những con vật nguy hiểm con người có thể săn bắn, không gì nguy hiểm bằng báo.
Chúng cực kỳ thông minh, dễ thích nghi, xảo quyệt, và rất tàn nhẫn. Chúng là những thợ săn tối thượng.
Những người đi săn, những thợ săn chuyên nghiệp đầy kinh nghiệm được trang bị súng săn hỏa lực mạnh và kính viễn vọng, đã phải đợi trong rừng hàng giờ để một con báo trở về nơi nó giấu mồi. Họ đợi, mắt mở căng, dây thần kinh như bị kích động, súng ở tư thế sẵn sàng… vàđột nhiên họ có cảm giác nhột nhạt rằng họ đang bị theo dõi ngược. Quay lại, họ thấy con báo đang ngồi ngay sau lưng, vắt vẻo trên một thân cây. Và đó là điều cuối cùng họ nhìn thấy.
“Báoư? Mi giỡn hả? Đây đâu phải là châu Phi.”
“Mẹ chị bảo, có một con báo của một sở thú tư nhân đã sổng chuồng,” tôi giải thích.
“Từ sở thú tư? Vậy là nó đã được thuần hoá hả?”
“Nóđã khiến một người phải vào bệnh viện rồi đó,” tôi nói tiếp, trong khi vẫn dòm khắp lượt ngọn cây. Có thể con báo đã đánh hơi thấy mùi chúng tôi và ngay lúc này nó đang rình rập cũng nên…
Tôi hít một hơi thiệt sâu. Rồi thêm một hơi nữa.Chẳng thấy gì cả. Nhưng điều đó không có nghĩa là chúng tôi an toàn. Người ta chỉ thấy báo khi nó muốn cho thấy thôi.
“Tốt hơn hãy nhóm một đống lửa,” Karen thầm thì.“Thú hoang rất sợ lửa.”
“Đúng. Chúng ta kiếm chỗ núp đã rồi hẵng nhóm lửa,” tôiđồng ý dù biết rằng lửa chẳng xi nhê gì đối với thú ăn thịt, nhất là đối với báo. Ở những làng mạc châu Phi, báo dám đi thẳng vào làng, xông ào vô lều, xuyên qua đống lửa và bỏ đi, kéo theo chó, heo… và trẻ em.
Tôi bước chậm rãi, cố ý dùng dằng để chờ Karen. Đi được chừng chục bước thì cây nạng rớt xuống khiến cô bé ngã dúi dụi. Tôi giúp Karen đứng dậy. Lần này nó lê được một đoạn rồi lại bị vướng vào bụi rậm…
Bóng tối bắt đầu bủa vây.Chúng tôi đã không còn nhìn được quá một trăm thước trong rừng.Cần phải khẩn trương hơn. Tôi vòng tay qua vai Karen.
“Bỏ cái tay bẩn thỉu ra khỏi vai ta, Andalite!” cô bé phun nước miếng phì phì.
Tôi chẳng thèm chấp.“Chị không biết Andalite là ai, Karen, nhưng coi bộ em có ác cảm với họ nhỉ.”
Cô bé cười khanh khách.“Chúng tao khôngđội trời chung với Andalite.”
“‘Chúng tao’ là ai?” tôi làm bộ ngu ngơ hỏi lại, trong khi vẫn cẩn thận dòm chừng lên các ngọn cây. Báo thường hay nhảy ùm từ trên cây xuống vồ con mồi đang khinh suất…
Karen tì mạnh vào cây nạng và gầm lên.“Chúng tao là Yeerk.Đế chế Yeerk.”
“À, ra vậy. Hoá ra Yeerk với Andalite ghét nhau.”Mặt đất dốc lên. Độ dốc thoai thoải, nhưng nếu bạn muốn thử lên dốc đó với mắt cá chân bị trẹo và một cành cây làm nạng thì lại khác à nha.
"Bọn Andalites là những kẻ nhắng nhít trong thiên hà," Karen nói. "Luôn chõ mũi vào chuyện của người khác. Chúng tao có quyền mở rộng lãnh thổ. Chúng tao có quyền tiến hóa. Nhưng Andalite bọn mi không nghĩ vậy phải không? Không, cả vũ trụ là thuộc về người Andalite hùng mạnh."
Con bé đang cố khiêu khích tôi. Nóđang cố khiến tôi cho hắn một đáp án chứng tỏ rằng tôi không phải là một cô gái-người bình thường.
"Vậy nếu chị là người Andalite, và người Andalite là loại người tồi tệ như vậy, tại sao chị lại giúp em?" tôi hỏi.
Karen suy nghĩ một lúc. "Ta không biết," con bé thừa nhận.
"Ừ, có thể là em đã hoàn toàn nhầm lẫn về chị, em đã nghĩ tới điều đó chưa? Có thể chị không phải là người sói hay Andalite hay thứ gì đó mà chỉ là một cô gái bình thường mà thôi."
Con bé không nói gì về điều đó. Chúng tôi bước thấp bước cao xuyên qua vầng tối u ám, ảm đạm. Tôi bắt đầu nhặt nhạnh những cái que và cành cây nhỏ nom có vẻ khá khô ráo.
Chúng tôi tới chân một dãy đồi thấp cắt ngang lối đi. Chiều cao của dãy đồi hầu như không quá một mét sáu. Chúng tôi quẹo phải đi dọc theo dãy đồi vì phía bên trái địa hình gồ ghề hơn.
Mặt đất dốc dần. Những tảng đá gồ ghề, triền dốc đầy lá khô với những thân cây xù xì bám vắt vẻo. Karen vẫn lầm lũi lết từng bước khó nhọc. Bỗng dưng, mưa ập xuống. Nước mưa rớt lộp bộp trên cây lá. Trong nháy mắt tôi đã ướt y như lúc mới từ dưới sông ngoi lên.
“Trong kia kìa,” tôi chỉ.
"Ta chẳng thấy gì cả."
“Chỗ tối tối đằng sau bụi rậm đó. Có lẽ là một cái hang…”
Vậy là phải đâm bừa qua bụi gai dày đặc rồi. Karen chẳng thể đi qua nếu tôi không lên trước mở đường. Có thể chẳng có cái hang nào cả. Tệ hơn, có thể cái hang đã có một con gấu, hoặc một con sói mẹ cùng đàn con của nó chiếm giữ.
“Dùngđuôi của mi đi, Andalite.” Karen mách nước.“Mi sẽ phát quang dễ ợt.”
Tôi thở hắt ra.“Có lẽ chị cần cây nạng để khua bụi rậm. Sao em không ngồi lên tảng đá đằng kia đi?”
Karen ngồi lên tảng đá. Tôi cầm cây nạng và phang tới tấp vào bụi cây. Tôi ráng sức gây ra tiếng động thật lớn, hầu báo động cho con thú trong hang, nếu có. Chẳng ai muốn làm một con gấu ngạc nhiên, phải không nào?
Tôi liếc nhìn về phía đằng sau. Chẳng thấy Karen đâu cả. Chắc cô bé cũng chẳng thấy tôi. Bây giờ khôn ngoan nhất là phải biến hình. Là sói vậy - lỗ mũi sói sẽ biết trong hang có gì ngay lập tức.
Tôi khom người thật thấp, cố tập trung vào ADN của con sói. Với một kẻ Mượn xác-Người cách đó chưa đầy sáu mét, tôi bắt đầu biến hình.