CHƯƠNG 10
Tôi cảm thấy cẳng chân mình thu ngắn lại, nhưng không yếu đi. Rồi ngực và vai tôi sưng lên. Mặt tôi phình ra trước.
“Nếu bồ không phải là một Animorph, đừng dùng quyền năng biến hình,”giọng Jake vang vang trong đầu tôi. Nó làm tôi giật mình, nó rõ như in trong trí nhớ của tôi.
“Mình sẽ không dùng.”Tôi đã nói với cậu ấy như thế.
“Bồ sẽ muốn dùng. Nhưng nếu bồ làm vậy, bồ sẽ có nguy cơ bị bắt. Những sự liều lĩnh đó có thể chấp nhận nếu bồ muốn giúp tụi mình. Nhưng bồ không còn trong cuộc chiến nữa, bồ không thể dùng vũ khí.”
“Mìnhđã nói là mình sẽ không biến hình nữa, Jake à. Mình không phải là kẻ nói dối.”
Tôi ngừng biến hình. Tôi vẫn còn một nửa là người.
Nhưng một nửa lại là sói. Và thính giác của tôi cũng đã nhạy bén hơn bất kỳ con người nào.
Chợt, có tiếng rẽ bụi rậm, tiếng chân lê bước và tiếng rên khe khẽ cố kìm nén cơn đau. Karen đang theo dõi tôi.
Tôi lật đật hoàn hình, đồng thời lia đại cây nạng về phía trước. Giờ thì chẳng còn lựa chọn nào nữa. Tôi không thể biến hình. Tôi đã hứa với Jake rồi. Ngoài ra, suýt nữa tôi đã bị bắt quả tang.
Một lỗ hổng hình tam giác méo mó hiện ra chỗ một tảng đá chênh vênh. Đúng là cái hang rồi. Tôi lần tìm dưới đất. Không có dấu chân thú. Tôi từ từ bò vào hang, mũi khụt khịt hớp không khí. Gần…gần hơn…
“Aaaaahhhhh!”
Tôi giật mình quay phắt lại. Đó là tiếng thét của Karen.
“Aahhh! Aahh! Cứu tôi với!”
Một cái bẫy chăng?
Chợt, tôi đứng chết trân khi thấy con báo đang nhún người từ một tảng đá cao phóng xuống bé gái yếu đuối.
Pằng chíu!
Một phát tia Nghiệt bay về phía con báo.
“Rrrraaawww-rrr!” con thú rống lên, tia Nghiệt chỉ sượt nhẹ qua vai nó. Con báo đã tiếp đất, nó nhanh nhẹn lộn một vòng, đứng thẳng lên định tấn công lần nữa.
Karen cố giữ chặt khẩu tia Nghiệt để bắn. Nhưng cái mắt cá vẹo vọ kéo cô bé ngã sấp xuống đất. Khẩu tia Nghiệt trượt tung tẩy trên đá rồi ghim xuống bùn, cách chân con báo chừng nửa tấc.
Tất cả mọi thứ đều khựng lại.Karen, kinh hoàng tới mức đánh rơi cả vũ khí. Cô bé sợ.
Con báo, chắc là nó thôi đang quan sát, chờ đợi, cố gắng ước lượng tình hình.
Và tôi. Tôi có thời gian biến hình không? Điều đó có thúc đẩy con báo không? Có khiến nó muốn tấn công không?
“Karen,” tôi thì thào. “Bò về hướng chị đi. Bò lại đây.”
Cô bé run như cầy sấy. Khuôn mặt vấy bùn chỉ hở đôi mắt xanh thẳm, mở to hết cỡ dòm trao tráo vào con báo.
Ánh mắt của con thú ăn thịt nhìn xoáy vào cô bé. Rồi nó nhìn tôi. Hơi phân vân. Hình như tôi là một con vật nó chưa từng trông thấy bao giờ.
Bạn hầu như có thể thấy tâm trí xảo quyệt đằng sau cặp mắt vàng lạnh lẽo kia: Con mồi nhỏ hơn đã sử dụng vũ khí. Nhưng thứ vũ khí đó mất rồi. Dẫu vậy, kẻ đi săn vẫn phải thận trọng vì con mồi có thể bị chọc tức mà phản kháng.
Và sau đó, con báo nghĩ, có một sinh vật thứ hai rất đáng để tìm hiểu. Sinh vật mà mùi của nó đang thay đổi.
tôi thét bằng giọng truyền ý nghĩ.
Tôi chẳng biết Karen có nhận ra rằng tôi không nói như bình thường nữa không. Cô bé vẫn trân trối nhìn con báo.
Phộp! Cánh tay cô bé quơ quào, ngoáy tít trong bùn.
Con báo đã trông thấy cổ họng trần trụi của Karen và đã ra quyết định.
Nó chồm lên!
Tôi cũng chồm lên. Tôi đáp xuống trước! Tôi nhe nanh, dựng hết cả đám lông cổ xám xì lên.
Con báo nhìn thấy hàm răng trắng nhởn của tôi liền quên béng cái cổ họng của Karen.
Nó xoay lưng, lẩn vào bóng tối.
Karen ngước lên, nhìn đăm đăm vào tôi.
“Á à,” con bé run rẩy.“Hết chối cãi nhá, rút cuộc thì mi là người sói mà.”