← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 11

Thật may là chẳng có con thú nào ở trong hang. Khứu giác của con sói-tôi nhanh chóng nhận ra vậy.

Mất khá nhiều thời gian để nhóm lửa. Trước đây, tôi đã từng làm việc này, ý tôi là nhóm lửa mà không có diêm í. Đó là trong Kỷ Phấn Trắng, một giai đoạn quái dị trong cuộc đời hội Animorph tụi tôi.

Lần đó khá khó khăn, nhưng giờ còn khó hơn. Gỗ thì ướt và mấy cây cỏ tôi dùng để nhóm lửa cũng ẩm, mặc dù nó khô đi nhanh hơn gỗ.

Chúng tôi phải giữ ngọn lửa gần lối vào hang, trước tiên là vì nó bốc quá nhiều khói. Nhưng cuối cùng thì ngọn lửa cũng cháy đượm.

Chúng tôi ngồi đó, hai chân bắt chéo, trên đá cứng và cát lạnh. Chúng tôi tụm lại gần ngọn lửa hết sức có thể. Tôi đã ra ngoài, trong lốt sói, và cố gắng hết sức để lôi được thật nhiều củi về hang. Tôi hy vọng là sẽ đủ cho đêm nay. Và hên làm sao, tôi đã thu hồi lại được quần áo sau khi biến hình của mình.

Đêm xuống.Ngọn lửa đỏ hắt ánh sáng nhợt nhạt lên mái trần thấp chủm, nhưng không thể vươn ra tới khu rừng tối thui ngoài kia.

“Ba mẹ chị sẽ lo sốt vó cho mà coi,” tôi ái ngại.

“Ba mẹ ta cũng vậy,” Karen phụ hoạ.

“Chị không biết là Yeerk cũng có ba mẹ.”

Karen cầm một cành cây đẩy thêm củi mới vào giữa đống lửa.“Xem ra mi hết giả bộ rồi. Tốt. Gặp người cứ ráng dối trá thì thật chán. Ừ, tụi ta cũng có cha mẹ, mặc dù không giống như loài người bọn mi.”

Đó là đầu tiên cô bé gọi tôi là Người, thay vì Andalite. Chắc là lúc đó vẻ mặt tôi lộ vẻ ngạc nhiên ghê lắm, thế nên Karen nói tiếp, vẻ hạ cố.

“Phải, ta nghĩ mi là Người.Bọn ta không biết cách sao chép lại công nghệ biến hình của bọn Andalite, nhưng bọn ta hiểu được vài phần.Bọn ta biết thuật biến hình Andalite có giới hạn hai tiếng đồng hồ và không thể biến thẳng từ lốt hình này sang lốt hình khác mà phải thông qua cơ thể chính. Đúng chóc mi là người Trái Đất rồi.Ta cho rằng hẳn mi chả muốn kể ta nghe làm sao mi có được công nghệ biến hình của bọn Andalite đâu nhỉ?"

Gương mặt trẻ nít của Karen cau lại. Chắc chắn, ngay khi có thể, tên Yeerk sống trong đầu cô bé sẽ sai khiến cô đem tôi nộp thẳng cho Visser Ba.

Nếu có Marco và Rachel ở đây chắc chắn bọn nó sẽ bảo: không thể để con bé sống được, trừ phi chúng ta kiếm chỗ nhốt nó trong ba ngày để tên Yeerk trong đầu nó phải chết vì đói tia Kandrona. Tobias và Ax chắc cũng đồng ý thôi. Cả Jake cũng vậy, mặc dù điều đó sẽ gợi lại cho cậu ấy nhiều ký ức không vui…

Tất cả tụi nó đều đúng.

"Mi đang nghĩ cách tiêu diệt ta," Karen nói.

Tôi ngập ngừng một khắc. Rồi tôi nói, "Đúng."

Con bé tin là tôi nói thật. "Mi đã nghĩ về điều đó từ trước, khi ở cạnh con sông kìa."

Tôi gật đầu. "Nhưng khi đó mi có vẻ khá tự tin. Mi cố gắng trêu tức ta. Lẽ ra ta phải biết mi có một khẩu tia Nghiệt. Mi muốn ta biến hình và tìm cách giết mi. Và trong khi ta đang biến hình, mi sẽ hạ gục ta."

Karen gật đầu. "Kế hoạch đúng là vậy."

“Nè Yeerk, sao lúcở trong rừng mi không dùng khẩu tia Nghiệt kia để khử con gấu đuổi theo mình?” tôi hỏi cho có chuyện.

Karen cười rộ, có vẻ hơi bối rối.“À, lúcđó ta sợ chết khiếp đi còn biết gì nữa. Mà nè, mi đã thấy ta bắn con báo‘tuyệt chiêu’ thế nào rồi đấy.” Cô bé giơ đôi bàn tay ra.“Ta chỉ có đôi tay và cơ bắp èo uột của một con nhóc, còn khẩu tia Nghiệt vốn được thiết kế cho bọn Hork-Bajir. Ta gần như chẳng bóp cò nổi.”

“Bây giờ mi cũng chẳng còn vũ khí nữa,” tôi nói.

“Ừ.”

“Ta có thể biến thành sói và thanh toán mi.”

“Nhưng mi sẽ không làm vậy đâu.”

“Sao lại không?” tôi hỏi.

Cô bé đủng đỉnh lắc đầu.“Ta cóc biết tại sao.”

"Ta cũng không biết," tôi nói.

Một lúc lâu, cả hai chúng tôi chẳng ai nói năng gì.“Thức uống thì vô kể,” Karen vừa nói vừa hất hất đầu về phía cửa hang. Bên ngoài, mưa như trút.“Nhưng bọn ta sẽ bị đói mất thôi.”

"Ta có thể bắt được một con thỏ hay thứ gì đó," tôi nói. "Nhưng điều đó có nghĩa là ta phải bỏ mi ở lại đây một mình."

"Con báo."

Tôi gật đầu. "Nó sẽ không trực tiếp tấn công sói. Nhưng nó thấy mi là một con vật nhỏ bé, bất lực và bị thương. Một con mồi hoàn hảo."

"Đúng, ta cho rằng nó sẽ nghĩ vậy."

Karen cay đắng nói.“Tađâu muốn cái cơ thể này! Ta muốn cơ thể Người, nhưng không phải là cơ thể một đứa trẻ yếu ớt, ngây thơ. Người ta đã chỉ định nên ta đành chịu.”

Tôi lưu ý từ "ngây thơ." Một từ quá xa lạ với một tên Yeerk.

“Vậy ra mi đầu độc cơ thể nào là do được phân công ư?”

Karen gật đầu.“Ừ. Đây là vật chủ thứ ba của ta. Đầu tiên, ta nhận được một người Gedd, theo đúng tôn ti trật tự của bọn ta. Sau đó là một vật chủ Hork-Bajir để thi hành những nhiệm vụ tẻ nhạt, phần lớn là tham gia chiến đấu. Kế nữa, ta được điều xuống Trái Đất và được nhận một cơ thể Người… Nào, giờ tới lượt mi.”

“Đến lượt làm gì?”

Karen khoát tay rồi hất hàm chỉ vào ngọn lửa.“Bọn ta bị kẹt ở đây. Đói meo. Chẳng có gì làm ngoài việc đấu láo. Ta đã kể cho mi nghe chuyện về ta rồi, giờ đến lượt mi kể chuyện của mi đi.”

“Có thể mi bịa chuyện ra để đưa đẩy.”

"Mi cũng có thể làm vậy. Loài người các ngươi không phải lúc nào cũng chân thật cả."

Tôi gật đầu. "Đúng vậy, ta cũng cho là thế."

“Vậy hãy kể ta nghe đi.Làm sao mi biết được thuật biến hình của người Andalite?”

Tôi nhún vai.“Một chiến binh Andalite vĩ đại tên Elfangor đã truyền cho ta…”

Gương mặt Karen tối sầm lại khi nghe tới cái tên ấy.“Elfangor,” con bé hỉ mũi.

“Miđã nghe tiếng tăm ông ấyrồihả?”

Karen gật đầu.“Hồi còn là Hork-Bajir, có lần ta làm vệ sĩ riêng cho Visser Ba. Visser ghét cay ghét đắng Elfangor. Hình như giữa cá nhân họ có mối thù sâu sắc lắm thì phải…”

“Tađã có mặt khi Visser Ba sát hại ông ấy.”

"Sát hại? Không, đó không phải là sát hại. Bọn ta đang ở trong một cuộc chiến với bọn Andalite. Không có khái niệm sát hại trong chiến tranh."

"Đó là sát hại," tôi nói.“Thật ghê tởm! Một người vô phương tự vệ bị một kẻ nhẫn tâm hạ sát…”

Karen chồm lên trước, gương mặt con bé phản chiếu ánh lửa, đỏ bừng bừng.“Thì cũng giống việc mi cắn bay cổ họng vật chủ Hork-Bajir của anh trai ta chứ gì?”

Tôi cũng nhảy dựng lên.“Mi không thể so sánh hành vi của dân mi với việc tụi ta làm - không thể đánh đồng quân ăn cướp với nạn nhân. Dân mi đã gây chiến. Chính bọn mi xâm lăng hành tinh này chứ ai.”

Karen nhổm hẳn lên, gương mặt méo xẹo vì cái mắt cá đau.“Bọn ta cũng phải có quyền sống chứ!”

“Đó không phải là sống!” tôi cáu tiết hét ỏm tỏi.“Mà là bắt người khác làm nô lệ…”

“Ừ, bọn ta là vậy đấy,” con bé nhấm nhẳng.“Bọn ta là đồ ký sinh, còn lũ Người bọn mi là đồ thú ăn thịt. Mỗi năm bọn bay giết bao nhiêu bò, gà, heo, cừu để sống hả? Mi tưởng đồ ăn thịt bọn mi cao quý hơn đồ tầm gởi tụi ta sao? Ít ra thì vật chủ của tụi ta vẫn sống. Bọn ta không giết họ, không thái họ thành từng miếng rồi đem nướng trên lò lửa…”

“Tụi tui không phải là heo,” tôi cãi.

“Nhưng đối với tụi tao thì tụi bay cũng như lũ heo gà thôi.” Gương mặt Karen vặn vẹo đầy khinh bỉ.