← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 12

Chúng tôi, hai kẻ kình địch, thay phiên nhau thức canh chừng cửa hang.Kể cũng lố bịch thật. Nếu Karen - hay tên Yeerk trong đầu con bé - có cơ hội, nó sẽ ba chân bốn cẳng phóng ngay tới chỗ Visser Ba để giao nộp tôi.

Và tên Visser hắc ám đó sẽ tóm lấy tôi, điệu tôi đến vũng Yeerk giấu bên dưới trường học và khu thương xá. Rồi một gã Hork-Bajir sẽ kéo tôi ra cây cầu thép và ấn đầu tôi xuống vũng nước sền sệt màu xám chì.

Dẫu tôi có giãy giụa, la thét điên cuồng đến đâu cũng chẳng ăn thua. Đầu tôi sẽ ngập trong vũng, và một con sên Yeerk sẽ uốn éo, lủi vào từng ngóc ngách trong tai tôi.

Cơn đau chắc sẽ kinh khủng lắm, nhưng sẽ chẳng thấm gì khi đem so với nỗi khiếp đảm khi tên Yeerk sẽ vặn vẹo, trườn bò quanh óc tôi, lặn hụp, chui nhủi trong từng kẽ hở, đường rãnh ở não tôi.

Rồi hắn sẽ mở tâm trí tôi ra như mở một quyển sách và thấy hết mọi bí mật của tôi. Nó sẽ biết tôi đã một lần đái dầm hồi lên sáu. Rằng lúc đó tôi hoảng sợ đến độ đem vứt cả tấm chăn ra sọt rác. Rằng đêm nào tôi cũng sợ sệt kiểm tra tủ ngầm coi có ai núp ở trỏng không. Hắn sẽ biết có lần tôi gian lận trong giờ kiểm tra toán, nhưng sau đó lại hối hận đến nỗi cố ý thi rớt trong kỳ kiểm tra kế. Hắn cũng sẽ biết là tôi mến Jake…

Tên Yeerk sẽ banh mắt tôi ra và kéo qua trái qua phải, sẽ quyết định tôi phải nhìn vào cái gì.

Hắn sẽ động đậy bàn tay và cánh tay tôi, bảo khi nào thì nâng lên,khi nào thìhạ xuống.

Hắn sẽ quyết định tôi phải ăn cái gì, ngủ lúc nào, khi nào thì tắm gội.Hắn sẽ thay đồ cho tôi. Hắn sẽ nói chuyện với mẹ tôi và hôn chúc ba tôi ngủ ngon.

Xa hơn, tôi thấy tên Yeerk trong óc mình sẽ làm hại các bạn tôi. Rachel, Marco, Tobias, Ax và Jake sẽ bị săn lùng, từng người một sẽ bị giết hay bị bắt làm nô lệ. Tôi sẽ đứng đó làm cố vấn cho tụi Yeerk, giúp chúng huỷ hoại bạn bè mình.

Tôi sẽ chẳng thể kháng cự.

Đó là thứ mà tên Yeerk trong đầu Karen dự định dành cho tôi: một sự sống mà như chết. Đó là thứ bọn Yeerk dành cho toàn thể thế giới. Chúng sẽ bắt những người có lợi cho chúng làm nô lệ, chúng sẽ phá huỷ tất cả mọi thứ và mọi loài.

Tôi cầm lên một cây củi cời lửa.

Karen đang ngủ say sưa.

Thật dễ quá mà…Tôi có sức mạnh. Tôi có thể huỷ hoại con bé trước khi nó huỷ hoại tôi.

Tôi cần phải ra tay thôi.

Nhưng…tôi biết mình không thể. Không phải bây giờ. Không phải tối nay, giữa cái lạnh cắt da cắt thịt như thế này. Mạng sống quý giá lắm. Cho dù đó là mạng sống của kẻ thù.

Nhưng còn mạng sống của bạn bè tôi? Mạng sống của họ không quý giá sao?...

Karen tỉnh dậy, ngáp dài và ngơ ngác nhìn quanh.“Giờ tới lượt ta gác hả?”

“Ừa,” tôiđáp.“Chúng ta còn ít củi lắm, cho nên đừng để lửa cháy to quá. Nếu em thấy có gì lạ thì la lên nha.”

Tôi kiếm chỗ khuất tầm nhìn của Karen và nằm dài xuống. Tôi ráng không ngủ, nhưng lại mau chóng thiếp đi.

Tôi lại mơ thấy cuộc hỗn chiến tranh giành tinh thể Pemalite…

ScreeEEEET! ScreeEEEEET! ScreeEEEET!

Hai mươi tên Mượn xác người đứng đợi, trang bị súng trường, súng săn và vũ khí tự động.

Đằng sau chúng là hai tá chiến binh Hork-Bajir.

Tụi tôi bị mắc bẫy. Tụi tôi đã đột nhập tòa nhà để thu hồi lại tinh thể Pemalite. Tinh thể sẽ giải phóng người Chee khỏi chương trình của họ. Chương trình đã ngăn cản họ gây hại cho một sinh vật sống.

Với tinh thể đó, tụi tôi có thể biến những người Chee hùng mạnh thành đồng minh chống Yeerk.

Erek-người Chee đứng bên ngoài toà nhà của công ty máy tính. Tôi có thể thấy ảnh qua lớp kính phẳng. Nếu chúng tôi tìm được cách nào đó đưa cho ảnh viên tinh thể, rất có thể ảnh giúp được tụi tôi. Và trong giấc mơ của tôi, cũng như đã xảy ra trong thực tế, mọi thứ nổ tung trong bạo lực.Bọn Hork-Bajir đang chồm, chém loạn xạ. Chúng tôi bị lấn lướt, phải lùi dần, lùi dần…

Rồi tiếng kính vỡ. Rồi Erek xuất hiện trong hình hài thật của mình: một người máy bằng kim loại màu xám trắng.

Những gì xảy ra tiếp theo, tôi đã cố quên. Tôi đã mục kích cuộc chiến đó.Cuộc chiến đã biến thành một cuộc tàn sát…

Tôi thét lên kinh hoàng và tỉnh dậy, trong đầu văng vẳng tiếng thổn thức cay đắng của Erek.

“Mi mớ trong khi ngủ,” Karen nói.

“Vậy hả?”

Con bé cười hì hì.“Mi la lên ‘Không! Không!’ Gặp ác mộng à?”

“Không,đó chỉ là những ký ức xấu thôi,” tôi sửa lại.

“Từ những tiếng la của mi, ta đoán đó là một trận huyết chiến,” con bé tiếp.“Ê nè, mi vẫn sống sót. Vậy mi thắng trong vụ đó phải không?”

“Chiến thắng không làm trận chiến bớt kinh khủng đi.”

Con bé tặc lưỡi coi thường.“Xí,đừng có lừa phỉnh. Ta biết thừa loài người bọn mi mà. Ta biết bọn mi cũng khoái chinh phục không kém gì Yeerk.”

“Không phải tất cả chúng tôi.”

“Phải rồi, mi có đạo đức, có lương tâm. Mi cảm thấy bứt rứt khi giết hại kẻ thù chứ gì?” Karen dài giọng châm biếm.

“Ừ, tôi thấy muốn bệnh. Đa số con người đều cảm thấy như tôi.”

“Láo,” Karen vừa nói vừa ngáp."Thêm một kẻ nói láo nữa."

"Karen nè."

"Gì cơ?"

“Nếu vậy thì việc gì chị để cho em sống?” tôi nói mà không nhìn vào Karen.

Con bé nhìn tôi chằm chặp, đôi mắt xanh dao động, có vẻ nghi hoặc, rồi nó nhắm mắt lại, không trả lời.