← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 13

Mưa dầm dề suốt đêm, mãi tới bốn năm giờ sáng mới tạnh.Vậy mà khi chúng tôi bước ra ngoài hang thì mặt trời buổi sáng đã rực rỡ, bầu trời xanh trong vắt. Nước từ lá cây và những quả thông vẫn rỏ xuống. Mặt đất xốp xộp. Những tảng đá lóng lánh.

Karen dấn lên trước tôi. Cô bé khập khiễng lết tới nơi khẩu tia Nghiệt rơi xuống. Nó quỳ hẳn trên hai đầu gối, đôi tay hối hả mò quanh các bụi rậm.

“Miđã lấy nó đi rồi! Mi đã ra đây trong khi ta ngủ và lấy nó.”

Tôi lắc đầu.“Suốt đêm mưa như trút nước mà. Chúng ta ở trên triền dốc, có thể nó đã lăn xuống chân đồi. Mà không chừng con báo đã cuỗm mất cũng nên.”

Dĩ nhiên câu cuối cùng là câu nói đùa. Nhưng Karen lại nhảy đong đỏng vào tôi, mặt mày quạu quọ.“Mi coi chuyện đó là buồn cười lắm hả?”

Tôi nhún vai.“Dù sao thì mi cũng đâu dùng nó để bắn ta,” tôi bảo.“Vậy thì mi cũng đâu cần đến nó làm gì nữa.”

“Đó không phải là vấn đề,” con bé cau có. “Tụi ta được phân phát vũ khí. Nếu để mất thì hình phạt sẽ… khủng khiếp lắm. Lẽ ra ta không nên mang nó theo. Ta đang làm một việc bị cấm. Như vậy hình phạt sẽ gấp đôi.”

Trông con bé già khụ hẳn đi. Nó đau đáu dòm vào chỗ khẩu tia Nghiệt rơi xuống. Nước mưa đã ngấm sũng khu vực này. Mặt đất bị cắt khứa thành những khe, rãnh dọc ngang.

“Chắc nó rơi xuống sông rồi,” tôi nói tỉnh bơ. Với cái mắt cá sưng vù thế kia, còn lâu Karen mới bò xuống được tới đó.

Karen có vẻ hoang mang.“Ta không thể trở về mà không có nó,” con bé rên rỉ.“Ta sẽ phải đối mặt với Phó-Visser Mười Chín.

“Sếp của mi hả?”

“Ừ. Đó là chỉ huy của ta. Ta nghĩ mi chẳng giúp ta tìm súng đâu.”

Tôi lắc đầu.“Vô phương.”

Karen cười.“Ờ, mà có lẽ họ sẽ nương tay nếu như ta bắt mi về.”

“Có thể họ sẽ bắt ta làm vật chủ cho mi,” tôi nói.

“Thôi, xin cámơn. Ta chẳng muốn nhận một con nhỏ loài người khác làm vật chủ đâu. Nó yếu xìu hà. Lại quá nhạy cảm. Đầu óc chứa đựng toàn những…” Con bé bỏ lửng câu nói. Nó loay hoay lựa thế cầm nạng và quả quyết bước đi, mặc kệ cái chân đau.

Quá nhạy cảm ư? Đầu óc ngập tràn những… những gì nhỉ?

Phải chăng tên Yeerk trong đầu Karen đang bị quấy rầy bởi những ý nghĩ của Karen? Bởi những cảm xúc của con bé?

Tôi cảm thấy như có kiến bò sau gáy.Làm thế nào để tiếp cận được tên Yeerk trong đầu cô bé đây? Liệu hắn có cải tà quy chính? Liệu hắn có thấy điều hắn làm là sai trái?

Tôi hít mạnh một hơi rồi bám theo tên Mượn xác Karen đang đi cà nhắc.Bằng cách nào đây? Bằng cách nào để tiếp cậntên Yeerk trong đầu con bé đây?

“Này,” tôi xởi lởi.“Coi bộ chúng ta sẽ phải đi bộ dài dài đây. Nếu đi đúng hướng thì chúng ta phải đi suốt cả ngày. Còn nếu đi sai thì phải hơn đấy.”

“Tađói,” cô bé lầu bầu.

“Em nghĩ sao về nấm?”

“Cái gì?”

“Nấm. Coi, chỗ khúc cây gãy đằng kia kìa. Em phải cẩn thận đấy vì có nhiều loại nấm độc. Nhưng theo như chị biết thì hầu hết nấm dại đều ăn được.”

“Em khôngăn nấm sống. Tởm lắm.” Karenđã trở lại vẻ ngúng nguẩy của một bé gái nhỏ. Lạ thật, nó vừa là một con nhóc vừa là một tên Yeerk trưởng thành.

“Hừ, chúng ta sẽ kiếm một ít nấm. Rồi em sẽ nghĩ lại thôi.”

Tôi cẩn thận chọn vài cây nấm trong số nấm mới mọc la liệt sau cơn mưa. Tôi thoải mái ngồi xổm xuống.“Này, Karen, hay tên Yeerk gì gìđó, kể cho ta nghe về cuộc đời mi đi. Hình như mi không ưa sếp của mi lắm thì phải.”

“Lại trò gì nữa đây, con Người?” Con bé cười khẩy.“Mi cứu ta, dẫn đường cho ta, giờ lại cho ta ăn. Mi muốn chứng tỏ điều gì đây?”

Tôi nhổ lên hai cây nấm to bằng nắm tay và nhét vào túi quần.“Nó làm mi chán hả?” tôi hỏi.

“Cái gì chán?”

“Khi nạn nhân của mi không ghét mi?”

Đột nhiên con bé cười khùng khục. Nó lầm rầm cái gì đó một hồi rồi im luôn.

Tôi đứng lên, trao cho nó cây nấm.“Này. Mi muốn ăn luôn bây giờ hay để dành sau cũng được. Có thể chúng ta sẽ tìm được vài củ hành thơm ngon hay một ít hoa ăn được. Khi đó chúng ta sẽ có một món xà lách tuyệt vời.”

“Mi tưởng mi hiểu ta ư? Còn khuya nhá. Chẳng có gì khiến ta chán cả,” Karen nói giọng khàn khàn.

"Biến một đứa trẻ thành nô lệ không làm mi khó chịu sao?"

"Chế độ nô lệ là một khái niệm do con người đặt ra mà."

“Thôiđược.Quên chuyện đó đi. Vậy còn điều này: mi có cảm thấy khó chịu mỗi khi mi nghe thấy Karen - Karen thật - đang gào thét trong đầu không? Mi có thấy khó chịu mỗi khi mi ngồi cạnh mẹ con bé và Karen rất muốn nói với mẹ nó, chỉ một câu rằng nó yêu bà ấy không? Chỉ để nói rằng,‘Con yêu mẹ lắm, mẹ à,' ấy thế mà con bé cũng không thể nói vậy được? Điều đó có làm mi khó chịu không?"

Karen giật nảy mình như thể tôi vả con bé. "Mi không biết mi đang nói gì đâu!" Con bé khóc.

"Ồ, ta không biết thật sao?" tôi nói.“Thế này vậy: Hãy để ta nói chuyện với Karen thật đi.”

"Với ta, vật chủ người này chẳng có gì bí mật gì cả," con bé nói. "Ta biết nó nghĩ gì."

"Và cảm thấy gì," tôi nói thêm.

"Và cảm thấy gì luôn!" Karen nói giọng ngang ngạnh.“Vật chủ loài người này ghét ta, ghét cay ghét đắng nữa,” Tên Yeerk hục hặc.“Nó muốn ta chết quách đi.Nó ngồi đó, phía sau tâm trí ta và tưởng tượng ra ta bị tra tấn, chết dần chết mòn, đòi được chết!Đấy nó cảm thấy thế đấy. Ghét, ghét và ghét. Mi hài lòng chưa, hả con người?”

Mọi cây cối dường như dội âm theo tiếng thét của con bé. Chim chóc lẳng lặng bay mất.

Tôi lắc đầu. "Để ta nói chuyện với con bé. Để ta hỏi nó xem nó có ghét mi không."

"Câm miệng."

Tôi mỉm cười. "Luôn có hai chiều, phải không? Mi có thể cảm nhận được cảm xúc của con bé, cũng như con bé cảm nhận được cảm xúc của mi. Phải không nào? Con bé biết điều gì đang diễn ra trong tâm trí mi. Vậy con bé thật sự nghĩ gì về mi? Không phải là căm ghét đâu."

"Im đi”. Karen lại lầm bầm. Con bé lại cất bước, mỗi bước mỗi rúm người lại vì đau.

"Đó là lòng thương hại, phải không? Cô bé thấy tội nghiệp cho mi."

Karen đi thêm vài bước. Không ngoái đầu lại, con bé nói, giọng lạnh như băng. "Để xem mi thấy tiếc thế nào sau khi ta nộp mi cho Visser Ba, Cassie. Để xem mi kiểm soát nỗi căm ghét tốt như thế nào khi mi chẳng là gì ngoài một con rối vô vọng."