CHƯƠNG 14
Với cái mắt cá sưng vù của Karen, chúng tôi chẳng đi được bao lăm.Nhưng nhờ vậy mà tôi được rảnh rang trông chừng xung quanh.
“Nhìn kìa! Nai!” tôi hít hà,đoạn ngồi thụp xuống. Karen thượng lên trên một khúc gỗ, sung sướng được nghỉ một lát.
“Đó là hai mẹ con nhà nai,” tôi xuýt xoa. “Coi nai mẹ dòm dáo dác đầy cảnh giác kìa. Nó đã đánh hơi thấy chúng ta rồi.”
“Bambi.” Karen nói hụt hơi.
“Ừ,” tôi nói. “Ta thích bộ phim ấy lắm.”
“Con nhóc…vật chủ của ta đây…cũng rất khoái bộ phim đó. Loài người chúng bay hay tưởng tượng ra những thứ lãng mạn nhỉ. Nó là một con thú thôi mà. Có gì đâu…”
Tôi nhún vai. "Nói thực với mi nha, gần đây ta cũng cảm thấy như vậy."
Tôi bỏ tọt một cây nấm vào miệng rồi đứng lên. Hai mẹ con nhà nai chạy vụt đi, hai cái đuôi thoáng tung tẩy.
"Ta nghĩ mi quan tâm đến động vật cơ mà."
"Ta đã từng quan tâm. Ý ta là, ta quan tâm. Chỉ là gần đây... ta cũng không biết nữa. Gần đây có vài thứ làm ta lẫn lộn. Những vấn đề bình thường như trường học hay gia đình hoặc thậm chí là những con vật ta đã chăm sóc, tất cả đã bắt đầu có vẻ nhàm chán hay gì gì đó."
Karen gật đầu. "Đương nhiên rồi."
"Ý mi‘đương nhiên rồi’ là sao?"
"Ý ta là, nhìn vào những việc mi làm, mi là ai, những gì mi trải qua. Mi chiến đấu. Mi giết. Mi có quyền năng và mi sử dụng nó. Đương nhiên là điều đó thú vị hơn cuộc sống bình thường cũ rích của mi."
Tôi lắc đầu và nhai tóp tép mấy cây nấm đã hái. "Không phải vậy. Ý ta là… ta không biết là gì nữa."
Karen cười khanh khách.“Trước khi biết biến hình, mi chỉ là một con bé bình thường thôi, phải không?”
"Hầu như là vậy," tôi nói.
"Bây giờ mỗi khi mi biến hình, hay mỗi khi mi chiến đấu, mi cảm thấy sao mà sống động đến thế! Sao mà đầy sức sống đến thế! Cuộc sống bình thường giờ đây có vẻ quá nhàm chán."
"Đối với mi, chiến đấu là như vậy sao?" tôi hỏi.“Không phải với ta.Ta ghét chuyện đánh đấm. Ghét thấu xương luôn.Ta rối trí quá rồi. Làm sao ta có thể đi lòng vòng và làm những việc ta đang làm mà vẫn tin rằng cuộc sống là thiêng liêng? Rằng mọi cuộc sống đều rất đáng quý?Dù đôi khi ta biến hình thành các loài thú ăn thịt, nhưng có khi ta lại là con mồi.Ta không biết… rối trí quá."
Trong một thoáng, Karen chẳng nói gì. Hồi sau, ra bộ chẳng có gì quan trọng, con bé bảo.“Bọn ta cũng có vài người giống như mi.”
“Giống ta?”
“Ừ. Có những người Yeerk cho rằng: bắt ép những vật chủ không tự nguyện là sai trái…”
Tôi kinh ngạc đến mức dừng phắt lại:“Cái gì? Có những người Yeerk phản đối chuyện xằng bậy này sao?”
“Đừng có ngạc nhiên dữ thế. Yeerk hay Người đều như nhau cả thôi.” Khuôn mặt Karen lộ vẻ cay cú.“Thấy chưa? Mi cứ tin sự tuyên truyền của bọn Andalite về chúng ta.Bọn Andalite cho rằng bọn ta chỉ là đồ sên nhớt nhầy, quỷ quái. Chúng nghĩ bọn ta chỉ là loài sống tầm gởi, không xứng đáng được sống cho ra hồn hay được bay tung tăng khắp dải thiên hà.”
“Nhưng chính người Andalite đã chỉ dạy Yeerk cách đóng phi thuyền không gian mà,” tôi nhắc nhở.“Tên ông ta là Seerow,đúng không? Người Andalite đó đã giúp đỡ những người Yeerk mà?”
Giờ đến lượt Karen ngạc nhiên.“Mi biết nhiều quá đó.” Mắt nó híp lại.“Vậy là bọn mi không phải chỉ gồm toàn những con người. Chắc chắn trong đám bọn mi có ít nhất một tên Andalite.”
“Nếu không có ông hoàng Seerow ấy thì bọn mi vẫn còn bị kẹt cứng trên hành tinh Yeerk.”
“Đúng. Nếu không có Seerow thì bọn ta quả là vậy thật. Ông ta là một người Andalite tốt bụng.”
Tôi mỉm cười. "Vậy là ít nhất cũng có một người Andalite tốt bụng."
"Và rất nhiều Yeerk tốt bụng," con bé nói.
"Có lẽ vậy."
Hai chúng tôi lặng lẽ bước. Rừng cây lùi dần, chúng tôi đã đi vào một đồng cỏ nho nhỏ.
Thật ngoạn mục! Hoa lá bừng nở sau cơn mưa, hớn hở đón những tia nắng mặt trời. Từ những cánh hoa vàng óng ả đến các cánh hoa sắc trắng xanh, tất cả đều ướt đẫm sương mai.
“Mi có biết cuộc sống của bọn ta ở vũng Yeerk như thế nào không?” Karenđột ngột phá vỡ sự im lặng.
“Không.”
“Bọn ta sinh ra cùng lúc với hàng trăm anh chị em khác. Yeerk không nở ra từ trứng hay theo kiểu của các loài có vú. Ba thân thể Yeerk kết hợp với nhau, nhập lại làm một. Chính thế! Rồi cơ thể đó tự phân ra thành những mảnh nhỏ - bọn ta gọi làấu trùng. Sau đó, mỗi ấu trùng sẽ phát triển thành một Yeerk. Thỉnh thoảng, bọn ta cũng có anh em sinh đôi: hai Yeerk cùng chung một ấu trùng. Dĩ nhiên, Yeerk-cha-mẹ sẽ chết…”
Karen ngưng lại, nhìn tôi vẻ thăm dò."Mi không sợ sao? Mi không ngạc nhiên sao?"
Thực ra là tôi có. "Ta đã nghiên cứu nhiều loài vật khác nhau, vì vậy ta cho là khó có có điều gì làm ta ngạc nhiên được."
Karennhìn trở lại đồng cỏ.“Trong trạng thái tự nhiên, Yeerk có cảm giác về mùi rất tinh tế. Cả xúc giác cũng rất tốt. Bọn ta liên lạc với nhau bằng cách dùng sóng siêu thanh. Tuy có thể nghe được, nhưng bọn ta không thấy đường - bọn ta mù cho đến khi chui vào vật chủ. Trải qua một thiên niên kỷ, Yeerk đã tiến hoá tới nhiều vật chủ bậc cao hơn. Cuối cùng - người Gedd trở thành vật chủ cơ bản của bọn ta - một đám những sinh vật cục mịch, vụng về, nhưng chúng có mắt. Chao ôi! Được nhìn ngó mọi vật mới tuyệt diệu làm sao!
Thình lình Karen cúi xuống và giật một con sâu bướm ra khỏi chiếc lá.“Hãy nhìn sinh vật này đi, con người. Bọn ta khi không có vật chủ là như vậy đấy. Yếu đuối, mù loà, vô phương tự vệ.”
Con bé quay ra chỉ vào đồng cỏ.“Mi có thấy những bông hoa kia không? Cả ánh mặt trời và những đàn chim đang bay lượn nữa? Mi ghét ta vì ta cũng muốn thấy những thứ đó sao? Mi đâu có phải trải qua cuộc sống lặn hụp vô vọng trong một vũng lầy đen kịt! Loài người bọn mi vốn quen sống trong một thế giới cực kỳ tươi đẹp cơ mà…”
Karen nhẹ nhàng đặt con sâu bướm trở lại chiếc lá.
“Phần lớn loài người bọn mi đều không nhận ra mình đang sở hữu cái gì. Bọn mi có một hành tinh đẹp nhất trong dải thiên hà. Chẳng nơi nào sống động hơn Trái Đất đâu. Chẳng nơi nào lại có nhiều cây cối, hoa lá, và nhiều loại thú vật kỳ lạ đến thế đâu. Bọn mi sống trong cung điện, trên thiên đường, mi ghét ta vì ta cũng muốn sống ở đó ư?”
“Ta không ghét mi.” Tôiđáp nhỏ.
Con bé lờ tôi đi. Giờ, con bé đang nói một mình. "Chúng ta làm gì có lựa chọn nào? Trở về vũng Yeerk ư? Hay trở về quê nhà, với tàu Mái Vòm của người Andalite bay quẩn quanh trên quỹ đạo, chờ xem có một người nào đó trong bọn ta cố gắng từ vũng chòi lên thì thổi bay đi ư? Hay bỏ vũ trụ lại cho cái đám Andalite có sức mạnh vô song và những loài mà tình cờ chúng thích ư?"
Karen ném cho tôi một cái nhìn trống rỗng khó chịu. "Không ít người trong bọn ta mong muốn có thể có một cách khác. Đó là một lựa chọn nào đó nằm ở giữa việc là những con sên nằm dưới móng guốc bọn Andalite, với việc trở thành... trở thành…"
"Chủ nô?" Tôi gợi ý.
Tôi chờ đợi con bé hét vào mặt tôi. Thay vào đó con bé đưa mặt đến sát mặt tôi.Karen nhìn tôi héo hắt rồi đột ngột cặp mắt xanh của nó mở lớn, dòm tôi trừng trợn, dữ dội đến nỗi tôi như trông thấy được cả tên Yeerk trong đó.Nó hạ thấp giọng xuống.“Mi sẽ làm gì, hả Cassie? Mi sẽ làm gì nếu như mi là một kẻ trong bọn ta? Mi có cam chịu sống đời một con sên mù tịt, yếu ớt không?”
Tôi chẳng trả lời mà nhìn đi chỗ khác.
Một cái nhìn ngẫu nhiên.
Một vệt đen vàng nâu vút qua!
“Aaaaahhhh!” tôi rú lên.
Con báo nhảy hai bước nhẹ bẫng, êm ru. Bước thứ ba, nó xoè móng vuốt kinh hồn nhắm vào ngay cổ họng Karen.