CHƯƠNG 15
Con báo vọt tới, lẹ như chớp.
Karen chẳng kịp phản ứng. Cả tôi cũng không nốt. Nhưng, một cục xám lờ mờ lao sập từ trên trời xuống, đâm sầm vào vệt đen vàng nâu. Một vết móng vuốt hằn quanh mắt con báo, máu tươi trào ra.
“Rrrooowwwrr!” con báo rống lên, xô Karen ngã ngửa. Tôi xông đại vào con báo.
Rầm! Vuốt chân sau của nó đạp tôi một cái như búa tạ đóng. Tôi đổ uỳnh xuống.
“Aaaahhhh! Cứu! Cứu!” Karen la thất thanh.
Con ó biển vút lên khoảng một thước rồi lại lao xuống, thực hiện một đợt oanh kích thứ hai. Nó cào thẳng vào mặt con báo, nhưng lần này con báo táp lại.
Con ó biển rớt đánh oạch. Nó nằm giãy đành đạch trên nền đất.
Tôi đã bắt đầu biến hình, nhưng quá trễ: con báo đã giương móng vuốt ra. Karen nằm tênh hênh trên đất, la thét um trời, tay chân quơ quào điên dại vào mặt nó.
Con báo nhai cẳng chân cô bé, quai hàm nó ngoạm sát những thanh nẹp. Karen rú lên đau đớn.
Con báo dòm xung quanh, lạnh lùng quan sát tình hình. Nó đã ngửi thấy mùi con sói hung tợn và nguy hiểm phát ra từ phía tôi. Thấy rằng đây chẳng phải là nơi yên tĩnh để nhấm nháp con mồi, nó bèn kéo Karen đi. Nó ngoạm vào những thanh nẹp bó quanh mắt cá chân cô bé và kéo giật lùi, cán bừa lên đất cát, lá cây và trái thông.
“Cứu ta! Cứu ta với Cassie! Ta thề sẽ để cho mi đi. Cứu! Cứu với!” Tên Mượn xác Karen lại thét lên kinh hoàng.
Tôi lụm chà lụm chụm trong lốt nửa người nửa sói bám theo sau Karen.
“Cứu tôi! Cứu! Aaaahrghhh!”
Tôi giương mắt ngó con ó biển-Marco đang ráng quạt cánh nhỏm dậy và bắt đầu hoàn hình. Marco không sao, nhưng Karen thì chẳng tốt phước được vậy. Ngay khi thấy an toàn, con báo liền há miệng chuẩn bị cắn một phát tuyệt mệnh: có thể ngay cổ họng Karen, hoặc ngay đằng sau gáy, hay vào thẳng đầu cô bé.
Tôi đã là một con sói hoàn chỉnh. Ý nghĩ phải một-chọi-một với con báo chợt khiến tôi run sợ. Lần trước tôi đã doạ cho nó bỏ đi khỏi con mồi-Karen, nhưng lần này có lẽ nó sẽ cương quyết bảo vệ“chiến lợi phẩm” của mình.
Tôi chồm lên, cố rít rống một cách hung hăng nhất.
Con báo quay lại, cẳng chân Karen vặn vẹo trong miệng nó.
Nó và con sói-tôi nặng ngang ngửa nhau, cùng xấp xỉ một tạ, cả hai đều có những quai hàm mạnh bạo, và đều nhanh nhẹn. Quanh cổ tôi có một lớp lông dày, nhưng răng báo khá dài, ngoài ra, nó còn có bốn bàn chân lợi hại, đầy móng vuốt nhọn hoắt.
Tôi chợt cảm thấy chờn chợn. Đánh tay đôi trong trận tử chiến này, tôi thua là cái chắc.
Chúng tôi ngông nghênh dòm nhau. Khoảng cách giữa tôi và con báo là ba mét.
Karen nhoài người nằm nghiêng, run cầm cập vì sợ, gương mặt rúm ró vì đau.
“Cứu em với,” cô bé rên thảm thương.“Đừng để nó ăn thịt em.”
Tôi giật nảy mình. Đó là tiếng kêu cứu của cô bé Karen thật sự, không phải của tên Yeerk.
Ít ra nếu tôi nhào vào thì con báo sẽ bỏ cô bé mà quay sang đánh nhau với tôi.
Tôi tiến lên vài bước, con báo há miệng, nhả chân Karen ra. Hàm răng nó nhe hết cỡ, phát ra những tiếng gầm gừ lạnh gáy.
“Hhhheeeerroowwr!” Nó rống lên doạ dẫm, nhưng vẫn chưa chịu nhúc nhích. Lỗ mũi nó đã ngửi thấy mùi máu của con mồi, đừng hòng nó đi khỏi mà không quần nhau một trận ra trò.
Karen vừa chầm chậm bò đi, vừa khóc thút thít.
Con báo dòm tôi. Các giác quan hoạt động hết công suất của nó khiến cho bầu không khí như chìm trong dòng điện trường.Nó tiếp tục dòm tôi, chờ đợi, sẵn sàng nghênh chiến.
tôi truyền ý nghĩ rồi phóng tới.
Con báo cũng ào vô như cơn lốc xoáy.Tôi cứ nghĩ sói nhanh nhẹn, nhưng không phải lần này. Tôi đã bị con báo táp đến sáu bảy chỗ trong khi móng vuốt tôi toàn là chộp vào không khí thôi.
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Tôi lãnh trọn mấy cú táp của nó. Máu chảy, người tôi tê đi. Tôi lùi lại.
Giờ thì con báo đã biết nó có thể“chơi”được tôi rồi.
“Hhheeerroowwwr!” con báo gầm gừ, tiếng gầm có pha lẫn vẻ đắc thắng. Những cái răng dài hơn một tấc của nó phô cả ra.
Tôi có hai lựa chọn. Một là quay đầu bỏ chạy, con báo sẽ để tôi đi. Hai là ở lại và tiếp tục“chơi.”
Trước đây, tôi đã từng đánh nhau với bọn Hork-Bajir. Nhưng chưa bao giờ tôi thấy sợ bất cứ loài động vật nào như lần này cả.
Báo là một loài vật không chỉ nhanh nhẹn, mà còn tuyệt đối chính xác và vô cùng uyển chuyển. Nó nhanh phát khiếp, trong khi nhìn thì cứ tưởng nó lờ đờ. Nó tựa như một con vật siêu nhiên, tồn tại vượt quá cảm nhận của tôi về thời gian.
Tôi là một con vật lóng ngóng, kềnh càng, làm từ gậy và đinh. Còn con báo làm từ thuỷ ngân - nó là kim loại trong suốt.
Tôi điên rồi chắc? Tôi sẽ chết để cứu một tên Yeerk có thể sẽ huỷ diệt mình sao? Thật không hiểu nổi! Thật lố bịch! Không tên ngốc nào lại suy nghĩ như vậy.
Không, không phải cứu tên Yeerk, một giọng nói trong đầu tôi phân bua,mà là cứu Karen, một bé gái đang sợ chết khiếp.
Nhảm nhí! Chẳng có Karen nào hết. Karen tiêu rồi. Karen chỉ là con rối trong tay tên Yeerk kia thôi.
Cassie, đừng liều lĩnh cứu kẻ thù. Chạy đi, Cassie. Tôi thúc giục mình. Con báo sẽ nhanh chóng giải quyết rốt ráo. Chỉ một cú ngoạm là rồi đời Karen lẫn tên Yeerk. Chỉ một cú thôi là mọi nguy hiểm sẽ tan biến, mọi bí mật của hội Animorphs sẽ được bảo toàn.
Hy sinh vì một tên Yeerk ư?
Không, chạy đi!
Nghĩ là vậy, nhưng tôi vẫn cứ đứng chết trân, toàn thân tê cứng còn đầu óc thì rối loạn, chẳng còn khả năng quyết định nữa.
Bỗng, tôi thấy ánh mắt hiểm độc của con báo chếch lên đằng sau tôi.
Tôi khịt khịt mũi ngửi không khí và tôi biết chuyện gì đã diễn ra.
Marco hét.
Vệt sáng trong mắt con báo liền tối sầm lại. Tình thế đã thay đổi: thế thượng phong của nó đã không còn.
Con báo quay đi và nhẩn nha bước khỏi vùng chiến địa. Được một quãng, nó dừng lại bên một cây cao và ngoái nhìn lại. Đôi mắt vàng của nó dòm tôi trừng trừng như muốn bảo:Lần tới, con mồi bé nhỏ kia sẽ không thoát nổi tay ta đâu.