← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 16

ồ thấy vụ giải cứu vào phút cuối thế nào,Cassie. Tui là lính thiết giáp, là lực lượng phản ứng nhanh mà.> Marco oang oang.

"Cô bé con" đang ôm rịt mắt cá chân, rên lên vì đau đớn. Tôi bắt đầu hoàn hình.

Tôi vẫn cứ tiếp tục hoàn hình.

Marco hấp tấp hỏi, giọng điệu bông lơn của cậu ta biến sạch. Tôi mấp máy cái miệng đã thành hình hoàn chỉnh. "Thì mình nói làcôbé đã biết."

Marco thở dài thườn thượt.

Tôi quỳ xuống cạnh Karen và tháo thanh nẹp ra.

"Nghe ta nói đây," tôi thì thầm chỉ cho mình Karen nghe. "Đừng cho cậu ta biết mi là ai, nếu mi muốn sống."

Nhưng Marco đâu có ngốc. Cậu ta nhận thấy ngay tôi đang nói điều gì đó có vẻ bí mật. Còn Karen thì đang đau đớn đến độ tôi không nghĩ là nó hiểu.

Marco lải nhải.

Tôi đã trở lại hình người nên không thể trả lời Marco bằng ý nghĩ. Nhờ vậy, tôi có chút thời gian suy nghĩ xem mình nên nói gì với cậu ta.

"Chút xíu nữa cậu ta sẽ trở lại liền," tôi nói nhỏ với Karen khi xé một miếng vải từ bộ đồ biến hình ra lau vết thương cho nó.

"Nếu cậu ta biết em là ai thì... thì cậu ta không nhẹ nhàng như chị đâu."

Karen nhăn mặt vì đau, nhưng tên Yeerk trong đầu cô bé vẫn vênh váo. "Một con khỉ à. Nó sẽ làm gì tao?"

"Khờ quá," tôi gắt. "Con khỉ đó có thể bứng bật một gốc cây và lấy thân mi chơi bóng chày đó."

"Thật đáng tiếc," con bé lẩm bẩm. "Vật chủ của tao biết về những sinh vật Trái Đất như thế nào thì tao biết làm vậy. Con nhỏ này nghĩ hắn ta giống chàng George tò mò."

"Đúng đấy. Tò mò và sắc sảo lắm, lại chẳng ưa gì Yeerk đâu. Cậu ấy có thể biến hình rồi nhét mi vào hang chuột chũi gần nhất. Vậy, hãy nghe ta đi."

"Sao mi lại bảo vệ ta khỏi hắn?Mi cũng không chắc là sẽ cứu được ta khỏi miệng con báo, phải không?" Karen gặng hỏi.

Tôi chẳng trả lời mà chỉ tập trung lau sạch vết thương cho cô bé. Những vết cắn của con báo không sâu lắm vì đã có thanh nẹp chặn lại bớt. Nhưng chắc chắn chúng sẽ bị nhiễm trùng. Có nhiều cục máu bầm ẩn bên dưới không thấy được.

"Nó sao vậy?" Cô bé quan tâm hỏi.

"Chị không biết. Có nguy cơ nhiễm trùng. Có thể thành hoại thư."

" Hoại thư là gì?"

"Tức là thịt bị thối rữa." Tôi nghiêm giọng. "Như vậy có thể phải cưa bàn chân đi nếu để quá lâu. Không chừng phải cưa cả cẳng chân."

Thật ngạc nhiên quá chừng, Karen bật cười khoái trá. "Thế càng hay. Ta không những phải cư ngụ trong một thân xác bé nhỏ mà còn què quặt nữa."

"Cô bé thật sự đã què quặt, phế thải rồi," tôi bực tức nói. "Mi nghĩ mi đã làm gì cô bé? Chẳng phải cô bé đã mất cả hai chân hai tay, đôi mắt và tiếng nói rồi sao?"

Karen nhìn tôi bằng đôi mắt xanh sửng sốt. "Mi ghét ta đến thế sao không giết quách ta đi cho rồi?"

"Bởi vì ta không thể giết mi mà không giết luôn cả bé gái," tôi đáp.

Tên Mượn xác-Karen lắc đầu nguầy nguậy. "Không, không phải chỉ có thế." Đột nhiên nó phá ra cười ha hả. "Ha ha ha! Dễ sợ làm sao! Ta nghĩ ra rồi! Mi đang cố thuyết phục ta, đang cố dụ khị ta chống lại phe ta.”

"Ta đang cố gắng cứu giúp mi," tôi thì thào.

Karen vểnh mặt lên, "Mi muốn lương tâm được yên ổn chứ gì? Mi muốn tìm cách ngăn chặn ta mà không phải vấy bẩn bàn tay chứ gì. Mi muốn chiêu hàng ta... mà không cần giết chóc. Nghe ngọt ngào quá ha..."

Tôi quay qua và thấy con ó biển Marco đang đậu vắt vẻo trên một cành cây phía trên chúng tôi khoảng sáu mét.

Giống như bao loài chim săn mồi khác, ó biển có một thị lực đáng nể và một thính giác tuyệt vời.

Marco lặp lại, giọng truyền ý nghĩ của cậu ta run lên vì phẫn nộ.