CHƯƠNG 17
Hết chối nhá!" Karen la lên, tay chỉ về phía Marco. "Hắn ta lớn tiếng đòi giết loài tầm gởi. Đòi giết Yeerk! Này, giờ thì đạo đức loài người của mi để đâu rồi? Nói lại cho ta nghe đi. Loài người và loài Andalite tốt hơn loài Yeerk ở chỗ nào?"
Marco trả treo. Cậu ta đập cánh bay từ cành cây xuống và bắt đầu hoàn hình.
"Phải. Nhưng bọn mi là đồ thú ăn thịt. Bọn mi nghĩ thú ăn thịt là tốt thì bọn tao cũng nghĩ sống ký sinh là tốt." Karen độp lại, vẻ tự mãn.
Marco giờ đã gần là người, đủ để đấu khẩu và chỉ ngón tay giận dữ vào mặt Karen. "Ê này, con bé-sên, tụi ta đâu phải là tác giả của cuộc chiến này. Tụi ta đâu có xông lên hành tinh Yeerk gây hấn. Bọn mi khơi mào cuộc chiến trên Trái Đất này mà..."
"Ai gây nên cuộc chiến giữa Người và bò, heo, gà?" Karen lên giọng chất vấn đầy vẻ khoái trá. "Bò đâu có ăn thịt người, đúng không?"
"Hừ, tụi ta không phải là heo, bò à nha," Marco tức tối. "Mi đừng so sánh những gì Yeerk làm với con người và những gì con người làm với heo, bò."
"Được chứ sao không. Tụi bay là thịt của tụi tao mà!" Tên mượn xác Karen ngỗ ngược nói.
Marco và hắn trừng trừng dòm nhau.
Tôi sợ đến nghẹn thở, chẳng thể suy nghĩ gì được nữa, hình như trí não tôi đã ngừng hoạt động rồi.
"Cassie, con bé đã biết quá nhiều. Chúng ta không thể để nó sống và đi khỏi khu rừng này được đâu..." Marco tức giận nói.
"Marco à, nó không chỉ là một tên Yeerk mà còn là một bé gái," tôi nài nỉ.
"Bé gái tiêu rồi," Marco căng thẳng nói.“Nó chẳng còn tồn tại nữa. Chỉ còn tên Yeerk rác rưởi thôi."
"Bồ mà nói vậy thì tức cười quá đó Marco.Bồ… bồ cũng là người mà" tôi nhấm nhẳng.
Tôi nói, nói, nói cứ như thể biết mình đang nói gì, nhưng thực ra trong lòng tôi, bão táp đang nổi lên ầm ầm. Tôi thấy mình sắp sửa nổ tung. Tôi không biết phải làm gì bây giờ nữa.
Marco nhướng mày.“Bồ đang lảm nhảm cái gì thế?”
"Bồ biết mình đang nói gì mà... người... người thân của bồ cũng bị như Karen vậy."
Mẹ của Marco cũng là một kẻ Mượn xác. Tất cả mọi người, kể cả ba của cậu ấy, đều cho rằng cô ấy đã chết. Nhưng tụi tôi thì biết rõ cô ấy đang bị một tên Yeerk - Visser Một - kiểm soát.
“Chưa hết. Còn có Tom, anh trai của Jake nữa, cũng là người của bọn chúng.”
"Bồ nói gì vậy? Tụi mình không thể đánh bọn Yeerk vì chúng trốn trong thân xác người sao? Vậy tụi mình phải làm gì đây? Đầu hàng hả? Nghe này Cassie, bồ lo lắng cho bé gái-vật chủ này, nhưng bồ không lo sợ cho tất cả tụi mình sao? Tụi mình không có ý nghĩa gì với bồ à? Bồ nghĩ con sên kiểm soát bé gái này và bọn Yeerk sẽ chần chừ không giết nghéo tụi mình đi sao?"
Tôi cảm thấy kinh hãi quá. Marco nói đúng. Hoặc Karen hoặc hội Animorphs. Được cái này sẽ mất cái kia. Không thể cả hai cùng sống sót.Tôi không thể tiếp tục giả bộ như không biết được nữa. Tôi không thể đưa ra được câu trả lời.
"Mình không biết," tôi khổ sở rên lên. "Mình không biết."
Marco đảo mắt.Suy nghĩ của cậu ta hiện lên rõ rệt trong ánh mắt.Thôi được rồi, tôi nhất trí với cậu ấy.Tôi là một con bé ngốc nghếch, lú lẫn đến độđangdám đặt cược cả sinh mạng của bạn bè mình, thậm chí cả sự tồn vong của cả loài người cho... chocái gì ta?
Vậy là tôi sẽ không phải chứng kiến cảnh tượng một bé gái bị tiêu diệt? Vậy là tôi sẽ không cần phải biết rằng có một tên Yeerk, đúng, một tên Yeerk, cùng cuộc sống của chính hắn, kèm theo những cảm nhận và suy nghĩ sắp bị hủy diệt?
"Ta sẽ giải quyết nhẹ nhàng cho mi,nàytênYeerkkia," Marco nói. "Trước sau gì mi cũng phải ngỏm thôi. Nào, bây giờ hãy ra khỏi vật chủ đi để cô bé không phải chết theo mi. Này, ta chẳng có tư thù gì với mi cả, nhưng mi không thể còn sống rời khỏi khu rừng này được đâu."
"Không," tên Mượn xác Karen nói vẻ ương ngạnh.“Tụi mi muốn giết ta ư? Tụi mi dư sức làm, ta biết, nhưng ta không để cho tụi mi dễ dàng thực hiện được việc đó đâu.”
"Được thôi," Marco tỉnh queo, như thể chuyện này chẳng mắc mớ gì tới mình cả, nhưng tôi biết giông tố đang hoành hành trong lòng cậu ta. Nhưng tôi cũng biết cậu ta sẽ ra tay.
Cả ba chúng tôi dường như cùng tê cứng lại, lõ mắt dòm chừng nhau... Ồ không! Không phải chỉ ba chúng tôi.
"Chờ đã!" tôi thét. "Ở đây còn một người nữa cần được nói."
Marco nhướng một bên mày lên.
Tôi nhìn tên mượn xác Karen. "Ta muốn nghe tiếng nói của chính Karen, bé gái - vật chủ của mi."
Tên Mượn xác Karen cười hô hố. "Đừng dại khờ thế chứ, Cassie. Mi biết là ta có thể giả bộ y chang con bé mà. Mi sẽ không đời nào biết đâu là sự thật đâu."
"Có chứ nếu mi rời bỏ cô bé," tôi đáp, đoạn bắt đầu biến hình thật nhanh. Tôi đã trở lại là sói.
"Xời," tên Mượn xác cười khẩy. "Chỉ cần ta rời bỏ vật chủ này và nằm quặt quẹo ra đất là thằng bạn khát máu của mi sẽ... "
“Cassie, bồ tính làm gì vậy?" Marco thắc mắc khi thấy tôi biến hình.
Bàn tay nửa móng người nữa móng sói của tôi kéo đầu Karen về phía mình, ấn sát tai cô bé vào tai mình.
" Khôôônng!" Marco hét lên thất kinh.
Nhưng cơ thể người của cậu ta không thể ngăn được con sói-tôi. Vả lại, tôi đã cảm thấy tai mình nhớp nháp.
"Bồ làm cái quái quỷ gì vậy?" Marco rít lên. "Bồ điên rồi hả?"
Tôi không trả lời, mà cũng chẳng biết phải trả lời ra sao. Tôi đã không còn sáng suốt nữa rồi. Tôi không muốn làm tổn thương bất cứ ai, bất cứ cái gì nữa...
Thế thôi: tôi không muốn bạo lực...
Marco bắt đầu biến thành ó biển. Cậu ta thật sáng trí, nhận ra ngay điều tôi không nghĩ tới: tên Yeerk trong đầu tôi sẽ sử dụng khả năng biến hình của tôi, nếu Marco vẫn ở dạng người ắt sẽ bị tên Yeerk tấn công diệt gọn.
"Mình đi gọi tụi nó đây,” Marcođiên tiết hét lên. "Bồ ngu hết sức, Cassie. Bây giờ không chỉ bé gái nhỏ, mà cả bồ nữa cũng sẽ chết.”