CHƯƠNG 18
Tôi bắt đầu cảm thấy cơn đau kinh khủng ở tai. Nhưng liền sau đó tên Yeerk đã tiết ra một chất hóa học bí mật khiến tai tôi tê dại đi. Rồi tôi cảm thấy nó luồn lách qua tai mình, y như bạn cảm thấy mũi khoan của nha sĩ sau khi được tiêm một mũi thuốc Novocain vậy.
Tôi cảm thấy cú chạm đầu tiên của tên Yeerk vào tâm trí mình. Không hề đau, chỉ có một cảm giác mà tôi không thể diễn tả được. Cảm giác tựa như tôi bị u mê từng chút một vậy đó.
Tên Yeerk chạm vào não tôi, và ngay lập tức, tôi thấy mình không còn cục cựa được chân phải.
Nó tiến sâu hơn, bàn tay tôi không còn thuộc về tôi nữa.
Sâu hơn nữa, cơn đói tôi cảm thấy là cơn đói của một ai khác, chứ không phải của mình.
Xa hơn, nó trườn vào các khe ngách, nó vắt ngang qua các bán cầu não.
Tôi nhìn Karen, cô bé Karen thật sự đang khóc nức nở.
"Em muốn về nhà," nó sụt sịt.
Rồi mắt tôi quay ra chỗ khác, dán vào Marco đang vỗ đôi cánh xám trắng rời khỏi mặt đất.
Tôi không thể chuyển dịch được mắt mình nữa.
Nhanh thật nhanh, tôi đã mất mọi sự kiểm soát cơ thể của chính mình.
Thế rồi tên Yeerk mở banh ký ức của tôi ra, dễ dàng như mở một quyển sách. Tất cả sự bối rối, e lệ của tôi đều lồ lộ ra cho tên Yeerk khoái chí cười nhạo.
Đồng thời, tất cả tâm trí của tên Yeerk cũng chìm sâu vào nhận thức của tôi, Tuy nhiên tôi không thể thấy nó rõ rệt như nó thấy tôi - tôi đâu thể quyết định được mình có thể xem phần ký ức nào của nó. Kìa! Tôi thấy mình đang quờ quạng bơi trong vũng Yeerk. Tên và số hiệu của tôi là: Aftran-942 thuộc Vũng Hett Simplat. Tôi ở trong ký ức của Aftran, lần đầu tiên mở đôi mắt Gedd ra và vỡ òa trước những màu sắc. Thật huy hoàng! Dù đã lâu lắm rồi mà vẻ đẹp tráng lệ ấy vẫn còn choáng ngợp như ngày nào. Tôi cũng cảm thấy sức mạnh và sự thanh cao khi lần đầu chui vào thân xác Hork-Bajir - một cảm giác mà người Gedd không bao giờ có. Tôi như có mặt ở đó, trong lần đầu tiên tên Mượn xác-Hork-Bajir xông pha chiến trận, cảm nhận rõ ràng nỗi sợ sệt của nó. Hết trận này lại tới trận khác, rồi trận khác nữa, thêm nhiều ký ức nối tiếp nhau hiện ra. Những hồi ức đau buồn, hối tiếc, dằn vặt.
Aftran phiền muộn vì phải đánh nhau...
Rồi đến vật chủ Người - Karen. Aftran đã nhận vật chủ này vì nó muốn ra khỏi thân xác Hork-Bajir, muốn đứng ngoài rìa cuộc chiến. Còn vật chủ nào an toàn và yên bình hơn một bé gái loài người? Nhiệm vụ của Aftran là phải theo dõi cha của bé Karen - nhà triệu phú, chủ ngân hàng UniBank. Gần gũi ông ta, Aftran có thể tiếp cận được mọi loại thông tin và một khối lượng tiền mặt khổng lồ, bọn Yeerk muốn biến cha của bé Karen thành kẻ Bị mượn xác nhưng chưa được...
Aftran nhận công vụ này để khỏi phải giết chóc. Nhưng người anh cùng vũng với nó, Estril, vẫn phải ẩn trong lốt một tên Hork-Bajir. Tối đó, Estril làm cảnh vệ cho cuộc họp của những thành viên chủ chốt của nhóm Chia Sẻ ở công viên. Một công việc tầm thường, chẳng có gì đáng nói. Chỉ việc đứng trên boong một con tàu đã được ngụy trang cẩn thận. Trừ trường hợp... phải đánh nhau. Và đây, tôi thấy trong ký ức của Aftran hình ảnh một con sói đang nhe hàm răng ra gầm gừ...
Con sói đó là tôi.
Aftran có ý mở thật lâu ký ức ấy.
Khoảnh khắc tôi chồm lên cổ họng tên Hork-Bajir và nghe Jake thét.
Aftran thuyết minh cho tôi.
tôi bàng hoàng. Một cảm giác tội lỗi đong đầy trong tôi. Có thể nói, Aftran nhìn cảm xúc của tôi với vẻ tò mò thực sự.
Tiếp tục, tên Yeerk giở tới điều bí mật tôi cố giữ gìn suốt mấy tháng nay. Nó thốt lên sững sờ. lính nhỏAndalite thôi à?!>
Rất từ từ, gã Yeerk nhìn xoáy vào những ký ức tôi tích tụ được kể từ khi trở thành hội viên Animorphs... Một cuốn phim chiếu chậm...
Aftran nhìn thấy công trường bỏ hoang nơi con tàu đầy thương tích của ông hoàng Elfangor hạ cánh.
Nó cảm nhận được khoảnh khắc tôi được tin Tobias vĩnh viễn bị kẹt trong lốt diều hâu.
Nó nhìn thấy lần đầu tiên tôi biến hình thành cá heo, một con vật kỳ diệu, lúc nào cũng thích vui đùa trên những ngọn sóng, và tôi thề tôi nghe thấy tiếng Aftran cười thích thú, hứng khởi cùng với những hồi ức của tôi.
Aftran đọc được rằng Tom, anh trai của Jake cũng là một kẻ Mượn xác, nó cảm nhận được gánh nặng tinh thần của vị chỉ huy hội Animorphs khi phải sống chung một mái nhà với một tên Yeerk.
Nó cũng đã biết mẹ của Marco chính là Visser Một và sự thật rằng Visser Một đã thả tự do cho tụi tôi khỏi tàu chở hàng của Visser Ba với những lý do quỷ quái của mụ.
Aftran cười khinh bỉ.
Nó cũng thấy được công viên ẩn sâu dưới lòng đất, nơi người Chee chăm sóc những con chó máy, và hồi tưởng lại những tháng ngày tươi đẹp của họ sống cùng với đấng sáng tạo ra mình.
Aftran ngắm nghía tôi qua những con mắt sói, cá heo, chồn hôi, ngựa, ó biển,và thậm chí cả qua con mắt của khủng long Tyrannosaurus.Nó thấy cả vũ trụ dị dạng của ruồi gián, bọ chét và kiến.
Aftran đào sâu hơn vào tiềm thức của tôi. Nó nhìn thấy cuộc vật lộn kiểm soát trí não của tôi với đời sống mối, một cuộc sống tăm tối, mù lòa, điếc đặc, không có trí não, chỉ biết cắm cúi làm việc như một cỗ máy. Nó nhìn thấy tôi tiêu diệt mối chúa dưới cái hang tí tẹo trong rừng.
Aftran chất vấn tôi.
Nó khám phá ra bí mật của vùng 91 và cười ngất.
Cuối cùng nó lật tới phần thời gian gần đây nhất, tới chỗ nó có thể thấy chính mình qua con mắt của tôi, và chứng kiến những cảm xúc trái ngược, rối như tơ vò của tôi.
Sau đó là một khoảng thời gian yên ắng, không một hồi ức nào được mở ra nữa. Không lâu. Rồi tâm trí của Aftran cũng rời bỏ tôi, đóng lại không cho tôi đọc thêm tí nào nữa.
Tôi cố động đậy con mắt nhưng không thể. Tôi muốn thét gào nhưng cũng chẳng xong. Tôi đã hoàn toàn bất lực.
Tôi cứ ngồi thừ ra đó, chờ đợi. Chẳng thể cựa quậy, chẳng thể kiểm soát được ký ức hay cảm xúc của mình nữa.
Và những cảm giác… tôi không thể gọi tên những cảm giác này. Tất cả những gì tôi biết chắc được, ấy là tôi đang phản bội lại tất cả những người tôi quan tâm lo lắng: Jake, Rachel, Tobias, Ax và Marco.
Thình lình, Aftran mở ra một trang đặc biệt. Tôi cảm thấy nó buộc tôi phải tập trung hết sức.
Khi nó nhắm hướng bằng con mắt tôi, tôi thấy bộ lông xám bắt đầu mọc ra từ da thịt mình.
Tên Yeerk dang rộng đôi cánh ó biển và bay vút lên.