CHƯƠNG 19
Bay! Chúng tôi bay lên, vượt khỏi cánh rừng thông bạt ngàn, vút về hướng mặt trời. Đôi mắt ó biển bao quát toàn bộ khu vực từ dãy núi vươn ra biển cách gần một dặm, xuống tới những trang trại, những lối mòn, những trạm xăng, và tiệm kem Nữ Hoàng Sữa cách hơn ba dặm. Dễ như trò trẻ con, tên Yeerk chỉ cần bay đến trạm xăng gần nhất, hoàn hình và gọi điện về cho cấp trên của mình. Thì là hết. Jake có thể bị bắt bởi chính Tom. Rachel có thể sẽ bị tóm cổ trên đường đi sắm đồ. Marco, Tobias, Ax, từng người một cũng sẽ chịu chung số phận. Họ sẽ bị lôi đi xềnh xệch, không thể chống cự hay hó hé gì dù bị dìm đầu xuống vũng Yeerk.
Ở đó họ sẽ bị đánh bất tỉnh để khỏi biến hình.
Lúc đó mọi tự do sẽ biến mất. Có lẽ hy vọng mong manh cuối cùng của loài người cùng sẽ tiêu tan.
Lỗi tại tôi, tại tôi hết.
Tôi là một con ngố, không sẵn lòng chấp nhận những điều hung tợn nhưng cần thiết, thay vào đó, tôi để mặc cho... cho cái gì nhỉ... Khát khao? Bản năng? Hay những hy vọng hão huyền khống chế cảm xúc của mình?
tên Yeerk mơ màng trong đầu tôi.
Tôi nín thở chờ cho Aftran hướng về phía phố xá. Nhưng không, nó bay vòng lại. Tôi không chắc lắm. Hình như nó đang phân vân.
Dưới kia, hơn chục người đàn ông trong đồng phục cảnh sát bang đang xé rừng bước đi phăm phăm. Họ đi dọc bờ sông. Nhìn qua mé trái, đôi mắt ó biển của tôi thấy Karen vẫn đang ngồi co ro trên tảng đá. Hàng ngàn mét rừng rậm ngăn cách lực lượng tìm kiếm với cô bé.
tôi nghĩ.
Aftran đồng ý.Chúng sẽ đặt câu hỏi tại sao.>
Phải chăng Aftran đang lo lắng? Hay nó đang sợ hãi? Sao thế nhỉ?
Nó xoay cái đầu ó biển bồn chồn lia một vòng. Kìa, một đàn chim. Chúng đang ở rất xa, ngay cả thị giác của ó biển cũng nhìn không rõ, nhưng con to nhất trong bầy chắc chắn là đại bàng đầu bạc. Những con bay cùng không phải là đại bàng.
Tôi chẳng khó gì mà không đoán ra những con còn lại: một chim ưng, một diều mướp, một ó biển khác, và dĩ nhiên là một diều hâu đuôi đỏ.
Tôi cố đóng sự hiểu biết đó lại không cho Aftran thấy, nhưng nó biết ngay khi tôi biết
tôi đáp.
Aftran choáng váng.
tôi rên rẩm.
Aftran thét.
tôi gào lên.
Aftran cười chua chát.Đừng có ngốc thế chứ!>
Aftran nín thinh. Nhưng tôi cảm được điều nó đang nghĩ. Trở về vũng Yeerk ư? Sống lầy nhầy giữa đám sên Yeerk nhớt nhợt ư? Rút khỏi vật chủ và không bao giờ được nhìn thấy trở lại nữa ư?
Sẽ không bao giờ còn được thấy sắc màu xanh, vàng, đỏ. Chẳng bao giờ còn được thấy mặt trời - mặt trời của bất cứ hành tinh nào. Tại sao một con bé loài người nào đó phải được tự do chứ?
Aftran bắt bẻ.
Tôi đáp.
Tôi lưỡng lự.
Aftran bèn mở ký ức của tôi ra, lật lướt vài trang, lắng nghe bản năng và đức tin của tôi.
Aftran đọc to lên.
tôi lặp lại.
Aftran quay ngoắt về phía không khí ban mai ấm áp - quay về chỗ Karen. Khi suy nghĩ của Aftran dội vào nhận thức của tôi như một tiếng nổ, tôi bỗng cảm thấy một mối đe doạ lặng im.