CHƯƠNG 5
David sống trong một căn nhà hai tầng lầu, phía trước nhà có một bãi cỏ, sân sau có để một vỉ nướng thịt và một bộ nhún rỉ sét. Và một bể bơi nữa chứ.
Tự dưng mà tôi ghen tỵ quá nè. Tôi đâu có cái bể bơi nào đâu.
Hắn có một phòng ngủ ở trên lầu.
Tobias, Rachel và tôi bay phía trên căn nhà ở độ cao khoảng mười lăm mét. Tôi chợt hiểu vì sao Tobias không thích bay ban đêm. Trong bóng tối, mắt diều hâu cũng chả khá hơn mắt người là mấy. Và khi mặt trời lặn thì các luồng khí ấm tạo thuận lợi cho việc bay lượn cũng biến mất theo.
Vì thế mà rất khó để đập cánh qua vài khu nhà từ tiệm Burger King tới nhà David. Lại còn khó phân biệt nữa chớ. Bạn đã bao giờ xác định chính xác một căn nhà ban đêm chưa? Từ khoảng 15 mét trên không í? Hổng dễ.Nhưng bể bơi lại được rọi sáng và tụi tôi thấy David đang lội tung tăng ở trỏng.
Phòng của David ở trên lầu có ánh đèn, nhờ đó tụi tôi dễ trông thấy cái khối lập phương màu xanh ở trên bàn học của hắn.
Rachel nói.
Rachel ca cẩm. Nhưng nhỏ đành phải thừa nhận rằng Tobias nói đúng.
Tobias dặn. Nói đoạn, nó ép không khí ra khỏi cánh, chỉnh đường bay, nhắm thẳng ô cửa sổ phòng David đang sáng đèn.
Nhưng tôi đã xoay sở để vượt lên trước Tobias.Tôi khoái trá thốt lên.
Từ bên trên, Rachel nói xen vào.
Tôi lao xuống. Trực chỉ ô cửa sổ. Quá đã. Chắc lái phản lực cơ đáp xuống tàu sân bay vào ban đêm cũng chỉ đã đến thế là cùng. Chỉ có một mục tiêu bé tí, mờ ảo giữa cả một màn đêm mịt mùng.
Tobias nói. Nó ở phía sau tôi chỉ chừng hai mét.
Tôi hỏi lại, nhưng ô cửa sổ đã lù lù hiện ra trước mắt tôi!Bị ánh sáng phỉnh mắt rồi! Tôi tưởng nó xa hơn kia.
Tôi ra sức giảm tốc, sẵn sàng xòe cánh ra một khi lọt vào phòng. Và rồi tôi thấy cái thanh dùng để chống cửa sổ, giữ cho nó không sập xuống.
“Bốp!” cánh trái của tôi quệt trúng cái thanh.
Tôi hét lên.
RẦM! Cánh cửa sổ rơi sập xuống, phát ra một âm thanh rùng rợn.
RẦM! Tobias tông vào ô của sổ đã bị đóng.
RẦM! Tôi va vào bờ tường, do mải phân tán nên tôi không kịp xòe đôi cánh.
Tôi rơi lọt ra sau cái tủ áo, bị kẹt trong cái kẽ cỡ một tấc, không cách chi cục cựa được.Chỉ còn cách trườn dần xuống phía tấm thảm.
Rachel hớt hải gọi.
Tobias đáp,Plumcó lần làm như vầy trong nhà kính với cái chân giá nến!>
Tobias còn sống. Nhưngchắc chắn nó đã bị giáng một cú chết điếng. Coi bộ nó đang nhớ lại trò chơiTìm Manh Mối[1].
Tôi cũng hổng ở trong bộ dạng ngon lành gì. Tôi đang lách dần ra, nhích từng phân một.
“Meeeeoooo!”
Ố ồ.
Tôinhích nhanh hơn, nhanh nữa,tuyệt vọng cố thoát khỏi kẹt tủ.
Có vật gì đó cạ cạ vào những chiếc vuốtthò racủa tôi.Tôi biết đó là gì.
Một bên cánh thoát rồi! Rồi thân hình tôi. Và rồi thì...“Gừừừừừừ!” tiếng kêu của một con mèo. Một con mèo bự màu xám, với cái mõm bự đang nhe ra những cái răng nhọn hoắt.
tôi cất giọng êm ái
Con mèo rõ ràng hổng ưa mấy con chim bự chui vào phòng của nó. Và chắc chắn là nó càng không ưa những con chim bự lắm lời.
“MeeeOOOO!” Nó kêu tướng lên,bày tỏ cảm xúc của nó với tôi.
Tobias thắc mắc.
Rachel hét lên.
Tôi đáp.
Tụi tôi gặp mèo nhà hoài. Tôi đã từng thấy vô số mèo nhà. Nhưng khi là chim thì bạn sẽ thấy bọn mèo nhà khác xa. Cho dù là một con chim bự, dữ dằn thuộc loài chim săn mồi.
Xoạc! Con mèo tát vào cánh tôi, các vuốt nhọn của nó xòe ra.
Con mèo có vẻ hổng ngán. Nó chồm lên.Mới một phần tỷ giây trước nó còn cách tôi tới nửa thước giờ đã sát rạt bên tôi.
Tôi hét lên.
“MeeeoOOO - Gừừừừừừ!” Con mèođáp lại.
Bất chợt cục diện chuyển thành một mớ bòong boong những vuốt, móng, mỏ, răng của cuộc vật lộn điên cuồng giữa ó biển và mèo nhà. Tôi và con mèo tạm rời nhau ra, thở phì phò và gườm gườm nhìn nhau. Tôi đã giáng được vài cú ra trò. Nhưng con mèo này nhanh quá chừng. Nó đã cào xước cả bụng tôi, cắn vào cổ, vào cả hai bên cánh và vào cẳng trái của tôi. Tất cả diễn ra chỉ trong chừng sáu giây.
Tôi chưa sẵn sàng cho vòng đấu thứ hai. Tôi không hề muốn rằng bản cáo phó của tôi viết rằng:“Chết do thương tích sau một vụ choảng nhau với một con mèo nhà béo ụ.”
Tôi phải hoàn hình. Hoặc tôi phải trốn thoát.
Thoát qua cái cửa sổ đã sập xuống á? Đâu được. Hay qua cánh cửa đóng chặt kia? Cũng đâu được.
Chỉ còn cách hoàn hình.
Nhưng ngay lúc đó nhỏ Rachel quyết định xông vào cứu tôi.
CHOAAANGG!
Kính cửa sổ vỡ tung! Một viên đá bay vào, tiếp theo sau là một con đại bàng cánh bạc to đùng, cặp cánh gập ra sau.
Rachel đậu ngay lên chiếc giường.
“Gừừừừừừ!” Con mèo phát biểu bằng một giọng rất sửng sốt.
Rachel quát lên.
Và chính ngay lúc đó cánh cửa mở tung ra. David ào vào. Con mèo ré lên, nhảy bám vào tấm rèm bên cửa sổ.
Rachel nói.
tôi nói
Rachel nói rồi bắt đầu vỗ cánh điên cuồng, và cào cấu loạn xạ bằng những chiếc vuốt.
“Cha mẹ ơi!” David thốt lên.
Rachel bắt đầu xé mấy cái gối làm lông chim nhồi trong gối bay tá lả khắp phòng. Tôi gượng dậy, vỗ cánh bay đến cái bàn học của David. Chiếc hộp! Nó kia rồi!
David chồm lại bàn, giật ngăn kéo và rút ra….
Tôi hét lên.
Đâu đó rất xa tôi nghe có tiếng nói,