CHƯƠNG 6
úng hả? Súng nào?> Rachel la lớn.
Bộp! Bộp! Bộp!
Vật gì đó găm vào cái bụng trần của tôi.
tôi nói và quắp một cẳng vào cái hộp. Nó bự quá! Tôi phải dùng cả hai cẳng mới giữ được cái hộp, nhưng rồi tôi đứng không vững nữa. Tôi vỗ cánh như điên, cố lết ra khỏi cái bàn mà vẫn lôi theo chiếc hộp.
Bộp! Bộp! Lại những viên đạn bắn ra từ khẩu súng của David.
Rachel giận dữ nói.
Tôi nói
…>
Bộp! Bộp! Bộp!
Tôi vỗ mạnh đôi cánh, kéo lết cái hộp ra tới cửa.Rachel coi bộ khá hơn chút đỉnh, nhưng khi ra tới hành lang thì đôi cánh của nhỏ va mạnh vô tường.
“Ôi,đừng! Đừng làm vậy!” David hét lên “Trả cái hộp xanh đó cho tao!”
Tôi và Rachel cố sức chạy tiếp: hai con chim trúng đạn đang lê lết, loạng choạng, một con kéo rê theo chiếc hộp màu xanh. Và phía sau là một tên nhóc đang giận dữ la hét và nã súng lia lịa.
Bay xuống tiền sảnh!
“Trả cái hộp cho tao!” David hét lên.
Bộp! Bộp! Bộp! Đạn lại vãi tiếp.
Xuống cầu thang nào!
“Trả cái hộp cho tao!”
Bộp! Bộp! Bộp!
Tụi tôi băng qua căn phòng sinh hoạt chung. Ở đó, tivi đang chiếu phim "Buffy kẻ tiêu diệt Ma Ca Rồng."
Tôi nói.
Bộp! Bộp! Bộp!
Rachel hầm hèkhiến hắn phân tâmmột lúc đi!>
Khiến hắn để ý tui á? Bằng cách nào?Bồ chỉ cho tui cách hoá thân thànhChúa tể Khiêu Vũđi?>
Rachel dùng mỏ kéo tay nắm của cánh cửa kính lùa. David lao thẳng vào tôi. Lao thẳng vào chiếc hộp xanh.
Tôi chỉ có thể hoặc là vọt lên, cấu vào mắt hắn, hoặc là nhả chiếc hộp ra. Nhưng David đâu phải là kẻ thù, và tôi thì không đủ nhẫn tâm để cào xé một kẻ ngoại cuộc vô tôi.
Tôi nhảy lùi khỏi chiếc hộp. Cánh cửa trượt ra, mở toang. Rachel và tôi vỗ cánh bay qua bãi cỏ, qua sân sau, bể bơi, qua hàng rào, và ra khỏi khu nhà.
Rachel nói.
Một con diều hâu bay lên nhập bọn với hai đứa tôi.
Mình còn mơ một giấc mơ kỳ dị nữa chớ, tự dưng bị kẹt trong một cái nhà kính với Giáo sưPlum. Nhưng này,mọi chuyệnthế nào rồi?>