← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 7

Đúng là không phải giờ hoàng đạo của cả bọn. Tụi tôi đành thối lui, tụ tập lại vàquyết định thử thêm một lần nữa vào tối hôm sau, khi David đã nguôi ngoai bớt. Tụi tôi phải lấy lại chiếc hộp xanh đó trước khi bước vào giải quyết vấn đề lớn hơn là làm sao cứu được các nhà lãnh đạo chủ chốt của thế giới khỏi cạm bẫy của bọn Yeerk.

Thêm vào đó, tôi còn phải bôi ra cho đủ một bài viết môn khoa học mà tuần trước tôi đã quên béng chưa nộp.

Ngày hôm sau lại là một ngày đi học.Bạn biết cái kiểu bất di bất dịch hàng ngày rồi đó: dậy thiệt sớm, tắm, đóng bộ vô, mỏi cẳng chờ xe buýt cùng với đám ngốc bung xung chung quanh, chen lấn để kịp giờ kiểm tra đầu giờ, nhồi lên cái xe chật ních muốn bẹp hết cả mông. Rồi cũng thấy bóng dáng cái trường, đi vô cổng với cái cảm giác, ít nhất cũng là cảm giác của tôi, như đang chìm xuồng. Rồi thì bạn chạm trúng một cô nàng dễ thương nào đó, cái cô nàng còn chưa gọi bạn là“Đồ quỉ”và bạn bắt đầu nghĩ,Ờ, chắc mình cũng qua được thêm một ngày nữa đây.

Vào lớp. Nghe giảng. Nghe giảng. Căn tin. Ăn trưa.

Một hàng dài xếp trước cái quầy đang bốc mùi thứ gì đó ươn ươn. Cải bắp? Cà tím? À không, súp lơ.

“Cậu nói tên cậu là Marco, đúng không?”

Tôi quay ngoắt ra sau song tay vẫn tiếp tục đẩy chiếc khay nhựa dọc hàng khay đặt trên bàn bếp trong căn-tin nhà trường. Đó là David. Tôi giật bắn mình, y như một tên đột nhập tội lỗi đang bị cảnh sát trưởng chất vấn.

"Phải. Tôi là Marco," tôi nói. "Cậu là David, phải không?"

Cậu ta gật đầu. RồiDavid nhìn các món ăn đang bốc hơi nghi ngút“Đồ ăn ở đây khá hơn trường cũ của tớ.”

“Khó tin quá.Không thể tệ hơn được nữa. Trừ khi cái trường cũ của cậu là nhà tù á.”

David không cười mà chỉ nhìn tôi chằm chặp.“Có một chuyện rất kỳ lạ đã xảy ra cho tớ bữa qua. Lạ ghê lắm. Muốn nghe không?”

“Nghe chứ.Sao? Chuyện gì…”

“Súp lơhaythịt hầm vớiđậu đũa?” Cô phục vụ hỏi tôi.“Nào, Marco,đẩy khay tới đi chớ.”

“Dĩ nhiên làthịt hầmạ,” tôi nói."Tên này có vẻ rặt Pháp[2]quá." Tôi quay qua David và nói, "Cậu biết nó còn được gọi là gì không? Nước đục."

Vẫn hổng cười.

Tụi tôi lấy thức ăn rồi la hét mở đường qua cái sở thú náo nhiệt vốn là căn phòng ăn. Cómột cái bàn hai chỗ ngồi còntrống ở một góc xa trong phòng. Tôi ngồi xuống. David ngồi vào chiếc ghế đối diện tôi.

Tôi cố làm mặt tỉnh, tỏ ra không mấy quan tâm đến câu chuyện của David, vì cơ bản tôi biết tỏng chuyện này rồi mà.

“Cậu có nhớ cái hộp xanh tớ cho cậu coi bữa qua không?” David hỏi tôi.

Tôi làm bộ suy nghĩ.“À phải. Tớ nhớ rồi…”

Hắn nhoài người ra trước.“Đêm qua có kẻ toan đánh cắp nó đấy. Cậu không thể đoán nổi chúng làm cách nào đâu. Chúng huấn luyện chim để làm điều đó đó…”

“Cậu nói sao?”

“Có hai con chim bay qua cửa sổ phòng ngủ của tớ rồi tìm cách lấy cái hộp ra. May quá, con mèo Bé Bự của tớ đã tấn công một con chim.

“Cậu đặt tên con mèo là Bé Bự à?”

“Tớchỉước giá như lúc đó con rắn của tớ chui ra khỏi cái hộp ngủ của nó. Nó đã được rút nọc, nhưng tớ cá là nó sẽ hù mấy con chim kia chết khiếp.”

“Rắn à?”

“Ờ, rắn hổ mang đấy - quà của ba tớ. Ổng thường đi ra nước ngoài. Ổng là điệp viên mà. Cậu đừng nói cho ai biết đó nha!”

Cả đống chuyện kỳ khôi. Một con mèo tên là Bé Bự, một con rắn hổ mang, một ông bố điệp viên…

“Được thôi,” tôi nói.

“Nè, tớ biết nói ra nghe cũng kỳ, nhưng mấy con chim này hổng phải chim bình thường đâu nha. Một con còn biết kéo cánh cửa lùa nữa đấy. Hình như là một con đại bàng thì phải.”

“Thế người ta định ăn cắp cái hộp xanh đó làm gì?” tôi làm bộ ngây ngô hỏi.

David lắc đầu.“Tớ cũng không biết nữa. Nhưng chắc là nó phải có giá trị lắm, nếu không thì ai đó mất công huấn luyện mấy con chim kia để làm gì?”

Tôi gật đầu.“Nghe cũng có lý.”Ờ, quá có lý đi chớ: chim-ăn-trộm. Quá nhiều lần tôi phát hiện ra đời sống của mình đúng là điên đến mức tôi cũng hổng hiểu nổi cái gì là điên rồ thực sự nữa.

“Tớ dám cá là nó đáng giá rất nhiều tiền, vì vậy tớ đang tìm cách bán nó đây.” David nói tiếp.

Câu này làm tôi buốt cột sống.“Bán nó hả?”

“Ừ. Tối qua, sau khi vụ đó xảy ra, tớ đăng một thông báo“bánđồ” trên một vài trang Web. Tớ mô tả nó rất kỹ, kể cả các ký tự trên đó nữa. Sáng nay trước khi đến trường, tớ đã kiểm tra lại và thấy đã có người trả lời. Tay đó nói sẽ trả rất hậu và sẵn sàng tới bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu…”

Tôi nghẹn thở mất chừng mười giây.

"Cậu đã làm gì?"

“Marco à, tớ nghĩ rằng tớ cần phải có hậu viện. Cậu biết đấy, phải có người yểm trợ tớ chứ, ngộ nhỡ có chuyện gì không hay thì sao. Ở đây tớ chỉ quen mỗi mình cậu.” David lúng búng tiếp.

“Cậu có cho cái tay đó địa chỉ nhà cậu chưa?” tôi hỏi.

David cười mỉa.”Tớ đâu có ngu. Hắn có thể cướp cái hộp của tớ trong khi tớ bị mắc kẹt ở trường lắm chớ.” Nó lắc đầu, nhìn tôi bằng ánh mắt hơi láu cá.“Tớ gài chế độ hẹn giờ để bức E-mail mang địa chỉ nhà tớ không được gửi đi cho đến ngay trước khi tớ về đến nhà.”

"Đã hẹn giờ à?" Tôi nói.

Nó gật đầu. "Tớ gửi email, tay đó đến lấy và tớ sẽ cho cậu 10% phần công giúp tớ giải quyết xong vụ này."

“Kế hoạch khéo đấy,” tôi cố lấy giọng tỉnh. Nhưng trong bụng tôi lại thầm rủa,Mày đúng là thằng ĐẠI NGU! Mày có biết ai sẽ lò đầu ra để lấy cái hộp đó không?

Dĩ nhiên là tôi không nói thành lời.

Tôi bắt gặp Jake đang đi về hướng tôi. Tôi khẽ lắc đầu làm dấu, thế là nó quay đi.

David tiếp tục huyên thuyên về cuộc chiến với bọn chim. Rồi tiếp tục với kế hoạch tiêu món tiền sắp sửa có được do bán cái hộp. Nhưng tôi hầu như không chú ý lắng nghe.

Vài giờ nữa, bức E-mail sẽ được gửi đi. Và rất, rất nhanh sau đó, David sẽ phải đón tiếp một vị khách mà chắc chắn nó sẽ không bao giờ muốn gặp.

Tôi ngồi đó, nhìn David và nghĩ,“làm thế quái nào mà tao cứu mạng mày được đây?”