← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 8

Tôi kể lại mọi sự cho Jake nghe trong giờ học. Nó nhảy nhổm lên, buột ra một tiếng rủa và điều đó đã khiến nó bị điều lên phòng thầy hiệu trưởng để giải trình.

Buổi chiều, tôi kiếm cách kể lại cho Rachel và Cassie nghe.Tôi phải đợi cho đến khi cả hai nhỏ đi cùng nhau vì Cassie mới kềm được tính nóng nảy của Rachel.

Có một điều khỏi phải bàn cãi: Tụi tôi không muốn bức E-mail đó được gửi đi. Điều này có nghĩa là tôi phải bỏ học hai tiết cuối. Jake ra quyết định cuối cùng giữa tiết năm và tiết sáu ở gần hộc tủ của tôi.

“Tới cái máy tính của David thủ tiêu bức E-mail liền đi.” Jake nói.

“Hắn có thể cài password đấy,” tôi nhận định.“Có lẽ phải lôi cả Ax đi cùng…”

Jake gật đầu."Bồ không có nhiều thời gian đâu. Chuồn tiết thôi. Bồ có thể chép lại tập của mình sau."

"Cảm ơn," Tôi nói. "Nhưng tui nghĩ là rồi tui mượn tập của Cassie thì hơn. Tập của bồ toàn mấy hình nguệch ngoạc máy bay và xe tăng thôi hà."

Tôi biết cách trèo lên sân thượng trường tôi học, và hên sao, không có ai ở trên đó cả. Tôi cởi quần áo mặc ngoài ra dúi vào chiếc ba lô.Tôi sẽ phải lấy lại balô sau vậy.Năm phút sau, tôi đã là một con ó biển bay bổng ở trên không.

Tôi biết tôi đang thực thi một điệp vụ sống còn tuyệt vọng. Nhưng điều đó cũng hổng hoàn toàn xoá đi niềm vui sướng khi tôi cất người khỏi mái nhà của ngôi trường và cảm nhận từng lớp không khí cuộn dưới đôi cánh mình. Ý tôi là, xin lỗi bạn nhé, nhưng có khi nào bạn ngồi trong lớp, và ước ao rằng bạn sẽ phóng mình vào trong khoảng không xanh ngắt hoang dã kia không? Quá đã luôn ấy chớ. Cho đến khi tôi sực nhớ ra có khả năng nhà trường sẽ gọi cho ba tôi để báo vụ chuồn học. Ý tưởng đó làm giảm đi cảm giác thoải mái đôi chút.

Thêm nữa, nhiều khả năng vào cuối ngày hôm nay tôi lại phải choảng nhau với Visser Ba chưa biết chừng.

Đó là một ngày nắng đẹp, vài áng mây lớn tích tụ, xếp lên nhau hàng dặm cao trên bầu trời. Những luồng khí nóng bốc lên từ mặt đất nhấc tôi bay bổng lên cao, cao nữa. Cho đến khi những ngôi nhà trông tựa những hộp giày và những chiếc xe trông tựa những hộp diêm đồ chơi.

Tôi hướng về đường ranh xa tít của khu rừng. Tìm ra Ax cũng chả dễ dàng gì vì cứ ban ngày là ảnh trốn biệt để tránh mấy tay sănhươu.Tệ hơn nữa,có thểmột tên Mượn xác-Người nào đó bắt gặp ảnh và nhận ra ảnh là ai.

Giờ thì tôi bắt đầu nhận ra gió đang thổi ngược chiều bay của tôi. Điều đó có nghĩa là tôi bị bay chậm lại. Nhưng Tobias đã dạy tụi tôi rằng đôi khi độ cao giúp làm tăng tốc độ bay. Coi, nếu bạn lên đủ cao, bạn có thể lợi dụng trọng lực để nhào xuống một đoạn khá xa, cho dù ngược chiều gió. Giống như khi leo lên đỉnh một dốc trượt thật cao vậy, cho dù gió có ngược chiều, bạn vẫn có thể trượt xuống tận chân dốc.

Tôi cưỡi một luồng khí nóng dâng lên tối đa. Tôi không biết mình lên cao được bao nhiêu. Nhưng cũng đủ để tôi bắt gặp một chiếc máy bay tư nhân nho nhỏ ở cùng cao độ với tôi.

Tôi nhắm hướng rừng bay tới và lượn một vòng rộng và nhẹ nhàng để hướng tới mục tiêu của tôi.

Ax lang thang trong một diện tích rừng chừng mười dặm vuông. Bạn có hình dung được diện tích rừng đó là thế nào không? Lớn lắm đấy. Và cũng rất nhiều cây nữa. Cặp mắt ó biển của tôi thấy tất tật mọi thứ, từ những con bọ, con sâu cho đến những chiếc lá chết ở bên dưới, thế mà tôi vẫn chưa thấy Ax.Không phải là một lúc lâu đâu, mà là quá lâu kìa.

Giờ thì tôi bắt đầu sốt ruột.Cực kỳ sốt ruột luôn.Tôi đã biến hình được hơn một giờ rồi, và cho dù tôi có tìm ra Ax đi nữa thì tôi vẫn còn phải bay hết chặng đường trở về chỗ…

Một thoáng chuyển động ở bên dưới!

Một conhươu. Không phải!Hươuđâu có bộ lông ngả màu xanh.

Tôi ép không khí, lao xuống.

Ax ngừng chạy. Giờ thì tôi đã ở đủ gần để nhận ra một con mắt cuống của ảnh đang chĩa lên bầu trời và rọi thẳng vào tôi.

Bồ là ai hở, giám thị chuyên kiếm học sinh trốn học chăng?Tui đang cần bồ giúp đây. Bồcó cho rằng bồ có thểgỡ đượcmật khẩu mà người ta càitrên máy vi tính không?>

Ax cười, rồi ngưng lại.

Tôi đáp xuống ngon lành trên một thân cây đổ, vuốt cấu vào gỗ mục, làm kích động một đám mọt,rồi hỏi.

Axtrả lời,Gỡ mật khẩu cài trên một cái máy tính của loài người á?Tôi biết bạn không có ý nhục mạ tôi, nhưng thiệt tình mà nói, câu đó mà đem hỏi bất kỳ người Andalite nào thì nghe chẳng khác gì một lời nhục mạ.>

Tôi hừ một tiếng

Ax vừa hỏi vừa gấp rút biến hình.