← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 9

Thời gian đang cạn đi rất nhanh.

Tụi tôi bay đến nhà David. Gió thuận chiều nhưng thật khó tìm ra một ngôi nhà giữa một lô một lốc các ngôi nhà trông tương tự như nhau, mà lại tìm từ trên không nữa chứ, trong khi lần cuối tụi tôi nhìn thấy nó lại là vào ban đêm.

Ax hỏi.

Tôi nói.

Tôi nhận ra một bể bơi màu xanh, hình trái thận và quay liền về hướng đó. Có vẻ đúng rồi. Đích thị là nơi này rồi.

Có điều là ở ngay phía bên kia đường cũng là một căn nhà y chang với một cái hồ cũng y chang.

Tôi xém hét lên vì tuyệt vọng. Nhưng rồi, ngay bên trên tụi tôi, một giọng nói bằng ý nghĩ chợt vọng xuống

Tôi reo lên

…>

tôi vặc lại,

Tobias nói.

Tobias lao xuống hệt tên lửa nhắm thẳng vào mục tiêu. Ax và tôi vỗ cánh đón nó.

Tobias hỏi.

… nếu có password, tại sao không đơn giản là tắt béng cái máy tính đó đi cho rồi?> Tobias buột miệng nói.

Tôi hầu như đứng ngây ra trên nóc nhà, cảm thấy mình đúng là một tên đạingốc nhất thế giới.Dĩ nhiên rồi, chỉ cần tắt béng cái máy tính đó đi là xong chuyện. Hay bét ra là rút dây điện thoại.

Tôi ghét cảm giác thấy mình như một thằng ngốc.

Tobias hỏi

Tụi tôi bay lòng vòng phía trên căn nhà một hồi. Tobias nói đúng. Các cửa sổ đều đóng. Có một tấm ván ép bít kín cái cửa sổ mà Rachel đã làm bể kính hôm qua.

Giờ thì tôi đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút. Tụi tôi còn cả hơn một tiếng đồng hồ trước khi bức E-mail đó được gửi đi kia mà. Còn cả đống thời gian ấy chứ.

Ax và tôi đáp xuống sân sau. Ở đó có một bờ rào cao ráo. Tụi tôi nhìn vào từng cửa sổ để an tâm không có ai trong nhà.

Tôi hoàn hình gần chỗ bộ nhún rỉ sét rồi cùng Ax tiến lại chỗ cửa hậu. Tôi quỳ xuống nhìn qua cái khe dưới cánh cửa. Với một con gián thì cái khe đó rộng rãi chán.

tôi nói và vịn tay lên núm cửa trong khi chuẩn bị biến hình. Nhưng tôi chợt cảm thấy cái núm xoay nhẹ.

tôi nói,

Tobias hét lên, đúng lúc tôi đẩy cánh cửa mở tung ra.

"Có chuyện gì đâu chớ?" Tôi nói. "Cửa mở mà, cứ -"

HúúúúúúÚÚÚ! HúúúúúúÚÚÚ!

là cái“chuyện gì” của bồ đó!> Tobias la lớn.

Ax thắc mắc.

tôi thốt lên

Tôi ào vào trong nhà. Ax nhảy lóc cóc đàng sau tôi.

Qua nhà bếp, bốn vó của Ax trượt như điên trên tấm vải lót sàn.

HúúúúúúÚÚÚ! HúúúúúúÚÚÚ!

Qua phòng khách trải thảm.

Choang! Đuôi của Ax quyệt trúng một cái đèn bằng sứ, biến nó thành những mảnh vụn.

HúúúúúúÚÚÚ! HúúúúúúÚÚÚ!

Lên cầu thang.

Choang! Choang! Choang! Ba chiếc khung ảnh gắn trên tường cầu thang bị cái đuôi của Ax quét sạch.

HúúúúúúÚÚÚ! HúúúúúúÚÚÚ!

"Vụ này hoá ra tuyệt vậy sao!" Tôi la lên thất vọng.

Phòng của David. Màn hình máy tính thể hiện một ảnh bảo vệ màn hình trông khá hấp dẫn. Tôi chộp lấy con chuột. Phần bảo vệ màn hình biến mất. Tôi nhấp chuột hai cái vào biểu tượng AOL.

Lẹ lên - Lẹ lên -Lẹ lên! Chuông điện thoại reo lên làm tôi nhảy dựng lên cả nửa thước.

HúúúúúúÚÚÚ! HúúúúúúÚÚÚ!

Lẹ lên - Lẹ…

Ai đó đang trả lời điện thoại!Tôi liếc qua Ax. Hổng phải ảnh.

HúúúúúúÚÚÚ! HúúúúúúÚÚÚ!

Ai đó vừa tắt chuông báo động!

Từ dưới lầu, tôi nghe một giọng đàn ông mạnh mẽ,“Phải tôi đang ở nhà, còn chuông báo động thì đã tắt rồi. (Ngưng) Không sao, tôi tự giải quyết được mà. (Ngưng) Không, tôi là nhân viên công lực. Không cần cử người của các ông đến đây đâu, cứ để tôi kiểm tra coi sao.”

Tiếng gác máy.

Ba của David là cái chắc. Một“nhân viên công lực” từ sở về thẳng nhà. Ổng chắc chắn là có mang theo súng.

Tôi liếc qua màn hình. Phần mềm AOL đang nạp. Quá chậm.

Không còn thời gian để chờ đợi nữa rồi. Tụi tôi phải nấp thôi. Phải tìm chỗ nấp cho cả tôi lẫn cái tay nửa người nửa hươu to xác kia nữa. Và còn phải trốn một tay rất biết cách tầm nã nữa chớ.

Tuyệt.

Tôi thì thào.

Ax vọt liền. Tôi chui tọt xuống gầm bàn. Để an toàn, tôi định rút dây điện thoại.

Nhưng bàn học của David lại là loại bàn có tấm chắn ở phía sau. Tôi không cách chi tóm được sợi dây.

“Có ai trênđó không, khôn hồn bước ra đây thì sẽ tránh được tai nạn,” Giọng ba của David cất lên“Ta không muốn phải bắn ai đâu đấy.”

“Gừ ừ ừ!” Tôi rít lên tuyệt vọng, nhảy dựng lên, ngó vào màn hình rồi buông mình lăn xuống gầm giường. Từ chỗ nấp, tôi thấy một đôi giày đang chậm rãi bước qua cánh cửa phòng David.

Tôi nín thở.

Và ngay lúc đó, tôi nhận ra hai thực tế khủng khiếp.

Thứ nhất: Khi liếc nhanh qua màn hình của David, tôi đã nhận ra một điều bất thường. Đồng hồ ở góc dưới tay mặt của màn hình chỉ sai giờ. Nó đã chạy sớm một tiếng. Bức E-mail của David sẽ được gửi đi không phải sau một giờ ba phút, mà chỉ trong ba phút nữa mà thôi.

Thứ hai: Con rắn hổ mang cưng của David đang nằm ngay dưới gầm giường.