CHƯƠNG 10
Con rắn trườn ra khỏi chiếc hộp các-tông.Để tôi nói cho bạn nghe một chuyện nhé: Thời gian ấy mà, chỉ có tính tương đối, vì chỉ trong vòng có năm giây thôi mà tôi đã già đi thêm năm tuổi.
Nó cuộn tròn lại. Và rồi, rất đột ngột, nó vọt lên! Cái đầu bành ra, lưỡi thập thò, nó vươn thẳng lên và…
Bốp!
Con rắn va đầu vào mặt dưới của tấm nệm. Cú va làm cho con rắn ngây ra một lúc. Mắt nó rọi thẳng vào tôi như thể cú va đó là do tôi gây ra vậy.
Tôi nhớ David có nói đến con rắn đã được rút nọc, hay đại loại là thế. Nhưng làm sao có thể tin một tên nhóc dám nuôi cả rắn được!
Con rắn lom lom nhìn tôi bằng cặp mắt lóng lánh, hiểm ác.
Đôi giày sáp lại gần hơn nữa.
Tôi phải làm sao đây? Tôi có thể biến thành con gì đó nho nhỏ, như gián, kiến hay bọ chét chẳng hạn. Nhưng tôi lại đang bị chiếu tướng bởi một con rắn hổ mang ở cách chưa đầy nửa thước! Ai biết được loài rắn có thể xực con gì?
Nhưng… vẫn còn có một lối thoát, tuy hơi điên rồ chút chút.
Tôi chìa tay về phía con rắn.
Phập!
Con rắn mổ xuống! Nanh của nó cắm vào bàn tay tôi, ngay phần thịt giữa ngón cái và ngón trỏ.
“Ui!”Tôi khẽ rên lên.
“Thôi đủ rồi, chui ra khỏi đó đi!” Giọng của ba David cất lên.
Tôi tóm lấy con rắn và cố giữ nó thật chặt, mặc kệ nó trườn lách, vùng vẫy.Nó đang cực kỳ tức tối.
“Taođếm đến ba. Và nhớ thò hai tay ra trước đấy nhé!”
Rầm!
Một tiếng động tắc nghẽn. Tôi thấy đôi giày đen quay ngoắt lại, hướng về phía buồng tắm. Ax đang gây phân tán. Ôi, chàng Ax tốt bụng của tôi!
Tôi giữ chặt con rắn và bắt đầu thâu nạp ADN của nó. Thông thường các con vật khi bị thâu nạp đều dịu xuống, lỏng người ra và trở nên rất hiền hoà, nhưng con rắn mát dây này thì không thế. Nó vẫn vùng vẫy như điên dại.
Cửa phòng tắm bật mở.
“Tốt lắm, bước ra đây đi và…ối trời!”
Tôi nghe tiếng khẩu súng nhét vào bao. Rồi đôi giày bự màu đen bắt đầu nhảy“vũ điệu dậm gián”.
Dĩ nhiên tôi không thể trả lời Ax, bởi lẽ tôi chưa biến hình. Điều duy nhất tôi có thể làm là lôi kéo sự chú ý của ba David để giúp Ax, giống như Ax đã từng làm vậy để giúp tôi.
Cho nên tôi thảy con rắn hổ ra khỏi gầm giường. Nó lổn nhổn trườn ra giữa phòng. Ba của David reo lên,“A, Spawn! Tóm con nhện dùm tao đi, Spawn!”
Tình hình chuyển từ xấu sang cực kỳ tệ hại. Con rắn hổ mang cắm đôi mắt khó chịu của nó vào chàng Ax tội nghiệp đang cuống quýt lạng lách giữa“đôi vó nhân tạo”đen thui và to đùng của người đàn ông kia.
Ax sắp bị dậm nát bét hoặc bị xơi tái, hoặc có thể bị cả hai.
Giờ thì không còn cách chi khác hơn là bò ra khỏi gầm giường và…
Đính đoong! Tiếng chuông cửa vang lên gióng giả.
“Tóm con nhện đi, Spawn! Có người gọi cửa đó! Chắc là mấy tay cớm của Công ty an ninh. Đúng là một lũ vô dụng… Tađã bảo đừng làm phiền ta rồi mà.” Người đàn ông vừa làu bàu vừa bước ra khỏi phòng.
Tôi trườn thật nhanh khỏi gầm giường, rồi đứng bật dậy, xém nữa là tôi đạp trúng Ax rồi. Tôi hất văng con rắn Spawn ra xa.
Tôi hớt Ax vào lòng bàn tay rồi vọt trở lại chỗ máy tính.
Ở đó, trên màn hình, là dòng chữ định mệnh: thư của bạn đã được chuyển.
Tôi thở dài ngán ngẩm. Tôi đang giữ một người Andalite trong lốt hình biến trong tay. Một bức email chết người đã bị gửi đi. Ông bố cảnh sát của David có thể có ý trở lại và tiếp tục lục soát. Rồi tôi còn bị một vết rắn cắn đau nhức trên tay nữa chứ. Ít nhất là con rắn này không có nọc độc. Nếu không thì giờ này chắc tôi đã ngỏm củ tỏi rồi. Trừ phi đó là một thứ nọc độc có-tác-dụng-chậm.
Từ nhà dưới, giọng ba của David vọng lên,“Này, ngheđây, tôi đã dặn văn phòng các anh rằng tôi không cần họ cử người tới cơ mà. Tôi đã nói là tự tôi kiểm soát được tình hình mà…”
Tôi đoán ổng chưa nhận ra đám lùm xùm đổ vỡ mà Ax đã vô tình gây ra.
Có tiếng cửa khép lại.
Giờ thì sao đây? Tôi tự hỏi.
Bức E-mail đã bị chuyển đi mất rồi. Ba của David đang sắp sửa lên sục sạo tiếp. Mà tôi lại chưa muốn rời khỏi đây chút nào.Rắc rối có thể bắt đầu bất cứ lúc nào.
Spawn, con rắn hổ mang, đã trườn vào buồng tắm. Ax không đủ thời gian để hoàn hình rồi biến hình lần nữa. Có lẽ chỉ có đủ thời gian cho một lần biến hình ngay trong căn phòng này, và phải làm sao để không bị lộ tẩy. Hoặc bị ăn thịt…
“Ax! Tôi biến hình đây! Tôi đặt anh xuống nhé!”
Tôi quẳng Ax xuống sàn, tôi không quá lo lắng khi liệng ảnh như thế. Ảnh đang là nhện sói và tôi cũng đã từng là nhện sói. Đó là một sinh vật nhỏ rất dẻo dai.
Tôi tập trung tư tưởng và bắt đầu biến hình thành con rắn hổ mang.