CHƯƠNG 11
Đây là phát hiện mới về loài rắn nè: Tụi nó không có chân cẳng gì ráo.
Tôi bắt đầu biến hình và điều đầu tiên tôi nhận ra làtay chân tôi cứ như lụi đi. Không hẳn là co rút mà là quắt queo lại. Cũng giống như khi bạn gí một mẩu giấy vào mép lửa trên bếp í. Nó không thật sự bốc cháy, mà chỉ như… quắt lại thôi.
Điều đó đang xảy ra với hai cánh tay tui nè. Thiệt quái dị. Chứng kiến mấy thứ này có thể khiến một người bình thường bắt đầu la hét như điên. Ý tôi là, bạn đang ngó xuống đôi cánh tay của bạn, chúng đang có đủ da thịt, lông măng, cơ bắp, ngón tay, móng tay, thế rồi cả đám đó tự dưng mềm nhũn ra, yếu xìu, ngắn dần và teo quắt lại. Rồi cũng tệ không kém, hai chân bạn cũng xuội luôn. Mà rõ ràng là bạn cần chân để đứng chớ bộ. Ngay khi tôi nhận ra chuyện gì đang xảy ra, tôi sụp đầu gối xuống, cũng ráng giữ im lặng, nhưng chắc chắn tôi đã gây chút tiếng động. Tuyệt! Dám cá ba của David sẽ quay lại ngay lập tức.
Tôi lăn mình chui lại vào gầm giường.
Cổ tôi đã vươn dài ra. Tôi có thể nhìn thẳng xuống mà chẳng cần gập cổ.
Da tôi bắt đầu phủ những hoa văn. Những hình vẽ li ti như hiện lên từ trong thịt của tôi. Đó là những vẩy rắn. Chúng có màu vàng, trộn lẫn với một màu nâu bẩn bẩn.
Hai cánh tay tôi vẫn còn thòi ra chút xíu khỏi thân hình dài thoòng của tôi. Đôi chân tôi teo lại, kéo dài ra, cơ bắp biến mất, những ngón chân cũng mất tiêu. Tôi nghe những âm thanh kỳ quái khi xương cốt tan lỏng ra và biến mất. Tôi nhận thấy nội tạng của tôi trì nặng bên trong cơ thể, nằm im không hề được cơ hay xương chống đỡ như lúc thường.
Tôi nghe một tiếng“kééééttttt” nho nhỏ khi cột sống của tôi duỗi ra, đẩy một trong hai cái chân quắt queo của tôi xuống phía dưới.Và rồi, ngay lập tức, cái chân kia quấn vòng lại tương tự một nhánh dây leo hoặc cái gì đại loại thế. Nó quấn vòng quanh cái chân và xương sống của tôi rồi tan ra hình thành cái đuôi. Giờ thì tới phần ghê nhất đây. Biến hình, như tôi nói hồi nãy, không hề có tính logic gì ráo. Mọi thứ xảy ra hổng tuần tự hay dễ chịu chút nào. Đôi khi tưởng chừng chúng cố tình diễn ra càng quái dị càng tốt. Có vẻ như các nhà khoa học Andalite đã tạo ra thuật biến hình là những người rất hài hước hay sao á.
Bởi vì ngay cả khi lớp vảy mọc đầy trên thân hình đã chuyển gần như thành hình ống của tôi, đôi chân đã biến thành cái đuôi, và hai cánh tay…,ừm…,đã hoàn toàn biến mất, ừm, ngay cả khi toàn bộ tiến trình này diễn ra thì cái đầu tôi vẫn không hề thay đổi. Tôi biết tôi vẫn còn nguyên cái đầu người bình thường của mình. Kích cỡ đầu bình thường… trong bộ dạng toàn bộ phần thân đã thành rắn.
Ừa, ráng hình dung cụ thể hình ảnh đó đi. Thử tưởng tượng nó xảy ra với bạn đi. Và nghĩ coi bạn muốn la tới cỡ nào.
Tôi là một con sâu có nguyên cái đầu người.
Tôi đã từng có hai chân. Đã từng có bốn chân. Từng có sáu hay tám chân, nhưng chưa bao giờ KHÔNG có chân. Và cũng chưa hề KHÔNG có tay. Không chân, không tay. May thay phổi của tôi chỉ là một cái phổi rắn tí xíu, hổng đủ sức để tống hơi ra cái miệng người của tôi tạo thành một tiếng la kinh hoàng.
Chắc chắn rồi tôi sẽ bị ác mộng về chuyện này, tôi nghĩ thầm.
Rồi cuối cùng thì cái đầu tôi cũng thay đổi. Thiệt là nhẹ cả người, hoặc là rắn, hoặc là người. Chớ đừng trộn lẫn nửa nọ nửa kia.
Bạn cảm thấy cả đống chuyện kỳ lạ trong quá trình biến hình. Không hề đau, tốt, bởi vì nghiêm chỉnh mà nói, bạn sẽ không hề muốn biết là nó sẽ đau tới cỡ nào khi một nửa các bộ phận nội tạng của bạn hoàn toàn biến mất và xương sống thì lại chạy qua một chỗ khác hổng đúng vị trí gì ráo.
Nhưng có khi bạn cũng cảm thấy mấy hiện tượng biến hình này ở đâu đó xa tít mù tắp, cái kiểu như bạn đang mơ vậy. Như thể đó là chuyện đang xảy ra cho một người nào khác, ấy thế nhưng chúng vẫn cứ mặc nhiên tiếp diễn với bạn, đúng không?
Tôi có thể cảm thấy phần khí quản tiếp giáp bên trong miệng tôi bị đẩy lên cao, lên đến tận vòm miệng. Rồi tôi cảm thấy nó nối luôn với phần mũi. Tôi hổng biết tại sao. Những gì tôi biết chỉ là, không thể thở bằng miệng được nữa. Đầu tôi thu nhỏ lại rất nhanh. Lớp vảy bao phủ quanh cổ, lan lên hai má như một cái mặt nạ xấu xí, rồi lan tới trán và da đầu của tôi, thay thế luôn đám tóc.
Miệng tôi bành rộng ra, gần bằng cả cái đầu tôi. Một cái miệng bình thường của người thường rộng khoảng nhiêu ta, năm phần trăm kích cỡ cái đầu? Hừm, vậy mà giờ đây miệng tôi rộng cỡ chừng một phần ba cái đầu.
Thình lình tôi cảm thấy răng mình xôm xốp. Chúng chợt phồng lên, mềm nhũn như kẹo nhão.Và rồi tôi nghe âm thanh vật gì đó đang mọc ra từ trong miệng của tôi. Nanh!
Chúng mọc ra và cong ngược lại chóp miệng tôi. Túi nọc của Spawn đã bị lấy đi. Nhưng dạng biến hình này được tạo ra từ ADN, nên việc Spawn không có nọc độc không có nghĩa là tôi cũng không có nọc.
Tôi có nanh. Những chiếc răng rỗng nhọn hoắt. Và bên trên những chiếc nanh đó, nọc độc chứa đầy trong những cái túi nhỏ.
Giữa các nanh, chiếc lưỡi hình chĩa ba của tôi chợt tòi ra, thì thà thì thụt, giống như thể đánh hơi vậy, nhưng thực ra là tôi đang nếm không khí với sự tinh tế hơn cả người sành ăn nhất thế giới. Tôi đang nếm từng phân tử không khí riêng lẻ.
Nhãn quan của tôi tuyệt cú mèo, điều này làm tôi thấy nhẹ nhõm. Tôi thấy những màu sắc khác với bình thường, nhưng vẫn cứ là màu sắc.
Thêm vào đó, tôi nhận ra cảm giác về nhiệt của tôi đã trở nên vô cùng tinh tế. Tôi cảm thấy được sự chênh lệch về nhiệt giữa một rẻo thảm hứng ánh sáng nhạt của mặt trời và rẻo còn nằm trong bóng râm.
Rắc rối duy nhất là thính giác. Bạn biết đấy, rắn không có tai ngoai. Tôi nghe ngóng chủ yếu là nhờ các dao động trên sàn lan truyền lên cơ thể tôi.
Nhưng rồi, tôi cũng quen với điều đó. Cũng y chang như khi tôi biến hình thành gián thôi.
Dù vậy, tôi chủ yếu vẫn là một sinh vật dùng thị giác, được hậu thuẫn bởi chiếc lưỡi luôn tìm tòi, nhấm nháp và khả năng nhận biết những chênh lệch nhiệt độ nhỏ bé nhất với một độ chuẩn xác kinh hồn.
Và đến lúc đó, bộ não rắn bắt đầu bùng lên từ trong nhận thức của tôi.
Lạnh.
Đó là cảm nhận của nó. Giống như một con ma đang đứng cạnh tôi.Tôi cảm thấy như thể ai đó vừa mở cánh cửa trong não tôi và một luồng gió Bắc cực đã ào vào.
Con rắn nghe thấy tiếng bước chân tới gần, theo từng bậc cầu thang. Nó chợt cảnh giác. Không phải là sợ, mà chỉ là… sẵn sàng.Giống như Clint Eastwood đang bước vào trong một quán rượu. Không run sợ… chỉ chắc rằng tay cầm súng của ổng không vướng bận gì.Lưỡi thè ra, thì thà thì thụt. Cảnh giác và đói.
Tôi cảm thấy nhiệt. Không nhiều, bởi lẽ thứ mà tôi đang cảm nhận là một loài máu lạnh. Cặp mắt của tôi bắt gặp những chuyển động cà giật, tám chiếc cẳng khua liên hồi.
Ax nói.
Bộ não rắn lạnh lùng, không xúc cảm của tôi nhận ra có âm thanh lạ ở trong đầu và gạt nó sang bên. Không thích hợp. Chỉ có cơn đói, sự chuyển động và hơi ấm là đáng kể thôi.
Lưỡi tôi lại thè ra, thì thà thì thụt. Hừmmm. Mùi của con nhện. Chuyển động, hơi ấm và mùi vị - thức ăn!Thức ăn là câu trả lời cho cơn đói.
Ax hỏi.
Tôi không trả lời. Thay vào đó, tôi rướn lên, ngả đầu ra sau, duỗi những chiếc xương mảnh làm căng cái đầu hổ mang của tôi, và với vận tốc không hề thua kém chiếc đuôi Andalite, tôi phóng cái đầu ra trước, miệng ngoác rộng.
Tôi chén Ax!
Chén Ax bằng một cú nuốt cực lẹ.