← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 12

Tôi cảm thấy Ax vùng vẫy bên trong miệng tôi. Tám cái cẳng nhện đầy lông của ảnh đạp liên hồi.

Ax cất tiếng hỏi, giọng phẫn nộ.

…ừ>

…> Ơ, mà có lẽ là vậy thật. Nhưng chỉ một phút thôi mà. Giờ thì tôi đã lại kiểm soát được con rắn rồi.

Tôi thấy hơi bối rối. Ai lại ăn thịt bạn bè của mình chứ.

Một điều khủng khiếp chợt thoáng qua đầu tôi.

… Bủn rủn hết…>

Đến nước này thì ba David có thấy Ax cũng đành mặc kệ. Ax sẽ chết nếu ảnh không hoàn hình ngay lập tức.

Tôi khạc con nhện ra, điều này không dễ làm chút nào. Cái lưỡi rắn của tôi không hoạt động giống như lưỡi thường. Nó thụt ra từ một khe miệng nhỏ, nếm không khí hầu như mỗi giây. Nó rất xịn trong việc phát hiện mùi của con mồi. Nhưng nó vô dụng khi cần nhè một con nhện dở sống dở chết ra khỏi miệng.

May thay Ax đã bắt đầu hoàn hình. Ảnh càng lúc càng bự lên trong cái miệng rắn của tôi và tự ảnh lấn ra ngoài.

Và đúng ngay lúc đó, ba của David xuất hiện trở lại.

“Cái quái gì…Ối, ối ối trời! Cái quái gì thế này?”

Không còn lựa chọn nào nữa. Tôi phải dùng ngôn ngữ ý nghĩ để nói chuyện với ông bố này thôi. Dĩ nhiên, chả có luật lệ nào bắt buộc tôi phải nói sự thật cả. Ngoài ra còn có một thực tế là bạn không thể nào biết ngôn ngữ ý nghĩ phát ra từ nơi đâu…

Klaatu Barada nikto! Tôi đến đây với thiện chí hoà bình!>

“Á á á á á!” Ba của David hét lên rồi lùi lại mấy bước.

Tôi thấy ổng rút súng ra chĩa thẳng vào Ax, lúc này đã to cỡ một đứa bé sơ sinh với tám cái cẳng lông lá, bộ lông màu xanh và vàng nâu, một cái đuôi bọ cạp và hai cánh tay nhỏ tí xíu.

Tôi hét lớn.

’Chúng tôi’ư? Mới cách đây một giây mi còn xưng là‘tôi’ kia mà. Các ngươi có bao nhiêu cả thảy vậy?”

Tuyệt. Nhận xét không tệ. Tôi nhớ lại David có nói ba nó là điệp viên. Ổng làm gì nhỉ? FBI hay CIA? Hay là thành viên của một lực lượng bí mật nào đómà luôn đem lại quá chừng rắc rối cho thanh tra Mulder và Scully[3]không ta?

thôi được, Người Trái Đất,> tôi nói,Bệnh đa nhân cách. Này ông kia, từ hành tinh Xenon Năm đến đây là cả một chặng đường dài thăm thẳm, vì vậy ta đang cần ai đó để trò chuyện!> tôi nói.

Ax đã bự cỡ con gấu bông. Một con gấu bông xấu tệ.

“Gì thì gì, hãy ngừng lại đi!” Người đàn ông hét lên.“Đừng có lớn thêm nữa!”.

Giọng Tobias từ bên ngoài vọng tới.

tôi đáp,

“Đừng có lớn thêm nữa, nếu không ta bắn đấy!” Ba của David đe doạ.

Cách!

Ổng lên cò khẩu súng.

“Tađã nói là đừng có lớn thêm nữa mà.”

Tobias thông báo.

Tôi la lớn

Đừng hỏi tôi tại sao tự dưng lại nói vậy.Linh cảm của tôi mách bảo rằng tất cả các bậc cha mẹ đều giống nhau và ngay cả khi đối mặt với một người vũ trụ kỳ lạ đang biến hình dở dang,quan tâm số một của họ vẫn là con cái.

Đôi mắt của cái ông FBI hay CIA hay Cơ quan mật vụ chi đó vụt loé lên.“Sao cơ?”

Hà, giờ thì để tôi ngưng lại và phác thảo sơ bộ bức tranh cho bạn dễ hình dung: Là tôi, con rắn, đang nói bằng giọng truyền ý nghĩ với một lão hết sức khả nghi, giả vờ đang nghe từ một thứ nửa-nhện-nửa-Andalite, cỡ bằng chú chó Cốc giống Tây Ban Nha, trong khi đang nhận thông báo từ Người Chim, báo rằng một tên nhãi ranh nào đó đang chuồn học sớm.

Hỏi nè: Tôi có mất trí không?

Trả lời: Ồ, có chứ. Dĩ nhiên rồi.

"Ta đi làm về sớm,"ba của David nói:“Ha! Thế là bắt được quả tang rồi! Ta sẽ cấmtúcnó một tháng!”

Dưới nhà vọng lên tiếng cửa mở.

Âm thanh của một cánh cửa mở ra ở dưới nhà dội lên.

Ax giờ đây đã giống người Andalite hơn là nhện. Và việc hoàn hình của ảnh cũng đang tẩy sạch nọc độc rắn ra khỏi cơ thể…

“Tađã bảo ngừng lại cơ mà,” Ba của David nói sau khi quay trở về với cái thực tế là có thể - chỉ có thể thôi - việc tiếp đón một người vũ trụ trong ngôi nhà của mình có ý nghĩa quan trọng hơn một chút so với việc bắt nọn cậu con trai cúp cua.

Tobias thông báo từ bên ngoài,

David đột ngột xuất hiện ở ngưỡng cửa. Hắn khựng lại, mắt dán chặt vào Ax.

“Trời!” David thốt lên.

“Hắn nói hắn là người vũ trụ đấy!” Ba của David nói.

“Trời!”

“Mà này, mày bị cấm túc rồi đấy nhé!” Ba của David răn con.

“Người vũ trụ hả ba, hổng vậy được!”

Xin lỗi, tôi không kìm được. Bằng giọng truyền ý nghĩ, tôi nói

Một khung cảnh thật nhộn và kỳ quái. Điều này quá rõ rồi. Nhưng tính hài hước của tôi xẹp liền… ngay trong khoảnh khắc sau đó, khi nghe Tobias thông báo.

Tôi bèn nói với David và ba của hắn bằng một giọng cố hết sức bình tĩnh.Quỷ sứsắp hiện lên rồi đó. Hai cha con ông hãy trốn ngay đi.>

“Trốn hả? Tại sao chúng tao phải trốn?” David ngạo nghễ hỏi lại.