CHƯƠNG 16
Cảnh sát đổ xô đến hiện trường. Tụi tôi đã nghe tiếng còi hụ lúc đang hoàn hình và tẩu thoát. Nhưng vào lúc họ đến, các bạn tôi đã đi khỏi. Và bọn Yeerk cũng thế.
Ngôi nhà của David đã trở thành một cái vỏ rỗng, không hơn không kém.
Tôi hoàn hình, rồi sau đó biến thành ó biển bay đi, vừa đúng lúc cảnh sát ập vào phòng.
Tôi bứt lên xa khỏi tụi bạn bên dưới. Tụi nó đều đã hoàn hình, dĩ nhiên trừ Ax vì ảnh đã biến thành người. Tụi nó dìu David ở giữa. Hắn đang bất tỉnh. Tôi hổng hiểu David bất tỉnh do té xuống hay do gì nữa. Tôi sà xuống đậu trên một cái thùng xe rác trong ngõ sau một toà nhà. Tôi hoàn hình ở đó, tránh xa những cặp mắt soi mói và trèo ra. Mấy đứa kia cũng vừa tới đầu ngõ. "Hey," tôi gọi, lôi kéo sự chú ý của tụi nó. Jake đang đẩy một David vẫn-còn-chưa-đứng-vững-nhưng-sắp-tỉnh-lại vào trong ngõ.
Rachel và tôi đỡ David ngồi tựa vào bức tường gạch nhớp nháp.
“Chúng bắt ba của David rồi,” tôi nói.
Tobias bổ sung khi lẳng lặng sà xuống, đậu trên mép chiếc thùng rác lớn.
“Bọn Yeerk sẽ biến cổ thành vật chủ ngay thôi,” Rachel vừa rầu rầu nói vừa nhìn xuống David“Tội nghiệp cậu ấy quá.”
“David không còn nhàđể trở về nữa rồi,” Cassie nói“Visser Bađã biết rõ cậu ấy. Nếu tụi mình để David đi thì chúng sẽ tóm cả cậu ấy. Chúng sẽ biến cậu ấy thành vật chủ mất thôi.”
Tôi với lấy chiếc ba lô của David, lục lọi ở trong đó cho đến khi chạm tay vào những mép nhẵn và cứng. Tôi rút ra một chiếc hộp màu xanh.
“David chưa hề thấy đứa nào trong tụi mình,” tôi nói. “Hắn không thể giao nộp bọn mình cho tụi Yeerks được. Bọn chúng sẽ bắt hắn, biến hắn thành một tên bị Mượn xác, nhưng hắn vẫn sẽ không khai ra bọn mình được.”
Tobias hỏi.
“Bồ có ý kiến nào khác chăng?” Tôi nói.
“Gayđó,” Rachel nói. Nhưng tôi có thể thấy rõ nhỏ cũng đồng tình với tôi.
“Có thể còn một phương án khác,” Ax nói.Ảnh đang ở trong lốt người đẹp trai một cách khó tả. Hình biến đó được ảnh tạo ra bằng cách trộn ADN của Jake, Rachel, Cassie và tôi. Bởi vậy thiệt là kỳ cục khi ngó ảnh và thấy các nét của tôi trộn lẫn với nét của Rachel, Cassie, và Jake.
“Phương án nào?” Jake quay qua hỏi Ax.
“Chúng ta có chiếc hộp cơ mà,” Ax nói. “Hộp, ừ. Chúng ta cũng có thể sử dụng nó chứ. Chiếc hộp.”
Cả bọn đổ dồn mắt về Ax.
“Tạo ra một kẻ Hoá Thú mới à?” Tôi ngờ vực hỏi.
“Tạo ra một Animorph mới!” Cassie reo lênđầy nhiệt tình.
Jake gật gù. Rachel hết đưa mắt sang Cassie rồi sang Jake và cuối cùng quay trở về David đang ngồi bất động dưới đất.
“Mình không thích vụ này,” Rachel nói.
“Vấn đề là ở chỗ tụi mình có phương án nào khác hay hơn không?” Jake lý luận.“Mấy bồ ngó coi, tên nhóc này sắp tỉnh rồi.Mình không thể giữ hắn bất tỉnh hoài được. Tụi mình chỉ còn nước lôi hắn vào hội Animorphs, hoặc là phải chia tay với hắn, ngay tại đây, ngay bây giờ… Bất kể cha mẹ hắn chẳng bao lâu sẽ bị biến thành những vật chủ, còn Visser Ba thì đã biết tên tuổi hắn và đang lùng hắn để đoạt lại chiếc hộp xanh”.
“Gayđó” tôi nói “nhưng tui không nghĩ tên nhóc này hợp với tụi mình. Tụi mình có biết hắn là như thế nào đâu”.
Tobias chỉ ra.
"Tụi mình không biết bồ, Tobias,” Rachel nói. “Nhưng Cassie và mình đều đã là bạn thân nhất của nhau. Cassie và Jake là, ừm… bạn bè. Jake là anh họ mình. Marco là bạn thân của Jake. Đều có mối quan hệ hết. Trừ bồ. Và Ax. Còn tay David này thì hổng có sự liên quan nào cả.”
Thiệt kỳ cục, hổng hiểu sao mà Rachel và tôi thường ăn rơ với nhau. Nhỏ thích Tobias, và cũng thích Cassie nhiều hơn tôi, nhưng hai đứa tụi tôi lại vẫn thường tư tưởng lớn gặp nhau.
“Rủi ro cũng lớn đấy,” Jake nói, vẻ trầm tư.“Nếu hắn hợp thì tụi mình mạnh hơn. Còn nếu không…”
“Coi kìa, tụi mình đang giữ chiếc hộp mà,” Cassie nói. “Tụi mình có thể sử dụng nó để tạo ra ngày một nhiều các Animorphs. Hàng chục. Hàng trăm. Hàng ngàn. Tụi mình càng đông thì sẽ càng gây nhiều tổn thất cho bọn Yeerk.”
Cassie nói nghe có lý quá đi chứ. Vấn đề không phải chỉ là riêng tên nhóc này, mà là cả một chiến lược lâu dài.
Rachel nhìn tôi."Khi lâm trận, bồ muốn nhiều quân hơn ít quân, đúng không? Nghe có lý. Ngoài ra, có thể tụi mình cũng khỏi cần phải quá cẩn trọng như khi chỉ có mỗi sáu đứa như bây giờ.”
Tôi có thể cảm nhận một làn sóng khích động từ ý tưởng mới này.Ý tôi là, Rachel cũng đúng. Tới giờ này thì tụi tôi đã quá cẩn thận. Tụi tôi đã không dám thử mạo hiểm đôi chút.Có thêm nhiều các Animorphs, tụitôi có thể cho cả thế giới biết rằng chuyện gì đang xảy ra. Tụi tôi có thể tham gia vào chương trình của Letterman[4]và biến hình trên sân khấu, cho mọi người thấy rằng những gì tụi tôi đang nói là sự thật. Hoặc tới chỗ tổng thống và cho ổng thấy quyền năng của tụi tôi, để rồi ổng phải nghe tụi tôi.Tụi tôi có thể oánh bọn Yeerk thực sự giòn giã, thay vì chỉ cầm cự.
Nhưng mà…
“Tên David này có nuôi một con rắn hổ mang và một con mèo có tên Bé Bự. Hắn là loại người gì vậy?” tôi cố biện bạch.
Cassie nhún vai.“Một tay có óc hài hước và thích gây ấn tượng, có gì lạ đâu.”
cứ để Jake quyết định đi,> Tobias nói.
“Phải đó, hoàng tử Jake sẽ quyết định,” Ax tán thành.
"Đây là một bước quan trọng,” Jake nói, quả quyết lắc đầu.“Nếu Erek đúng, và cậu ấy luôn luôn đúng, tụi mình sẽ phải đối mặt với một nhiệm vụ khó khăn hơn bao giờ hết. Một nhiệm vụ nặng nề hơn bất kì lúc nào. Mình không thể tự quyết định được đâu. Lần này thì không. Tụi mình phải biểu quyết. Câu hỏi đơn giản là vầy: Tụi mình có đồng ý nhận David vào nhóm hay không?”
Tobias nói.
“Mình biểu quyết‘CÓ’,” Cassie nói. “Tụi mình phải tin và hy vọng rằng điều đó sẽ tốt đẹp.”
Tôi khịt mũi. Đó là phản xạ của tôi mỗi khi ai đó nói về“niềm tin và hy vọng.” Cassie nhoẻn một nụ cười khoan dung…
“Tôi không cần biểu quyết,” Ax nói “Tôi theo hoàng tử Jake. Jay-kuh.”
Jake lắc đầu.“Không nên vậy, Ax à. Bồlà thành viên của nhóm, Ax. Khi lâm trận, có thể không có đủ thời gian để biểu quyết vềmọi thứ,nhưng đây là sự dân chủ, và lúc này không có đánh nhau.”
“Thế thì tôi biểu quyết KHÔNG,” Ax nói.
Mắt tôi vụt sáng lên. Tụi tôi có cả thảy sáu đứa. Biểu quyết này của Ax vẫn có lợi cho tôi.
Tobias tò mò hỏi.
“Tụi mình không phải là một đội quân mà chỉ là một nhóm du kích thôi,” Ax nói. “Du kích? Dã nhân[5]? Sự khác biệt giữa hai từ này thiệt là tinh vi. Loài người mấy bồ lẽ ra không nên đặt ra mấy từ quá…Ý tôi là tăng thêm một thành viên sẽ chẳng thể làm chúng ta mạnh hơn, mà còn làm tăng thêm rủi ro. Ruổi rooo.” Ax giải thích.
“Nhưng nếu tăng thêm một trăm, hay thậm chí một ngàn Animorphs nữa thì sao? Tụi mình cũng phải bắt đầu từ một điểm nào đó chứ?” Cassie lập luận.
“Đúng vậy,” Ax nói, “nhưng phải bắt đầu với ai đó mà chúng ta hiểu rõ. Nhất quyết không thể là người lạ. Thêm một người có thể giúp được đôi chút, nhưng hắn cũng có thể làm cho nhóm chúng ta trở nên không dứt khoát, không tự tin.”
Jake nhìn tôi.
“Tuiủng hộ Ax,” tôi nói. “Có gìđó ở tên David này làm tui thấy không ổn.”
“Hai thuận, hai chống,” Jake tổng kết.“Còn em thì sao, Rachel.”
Rachel có lẽ sẽ bỏ phiếu chống. Khi đó, ngay cả nếu Jake bỏ phiếu thuận, tụi tôi cũng sẽ huề. Jake sẽ không bao giờ quyết tới nếu tụi tôi có một kết quả bỏ phiếu huề. Tôi bắt đầu vừa thấy nhẹ nhõm vừa cảm giác tội lỗi. Tôi hổng khoái nghĩ nhiều về số phận của David.
“Cứ làm vậy đi,” Rachel nói.
“Sao cơ?” tôi la lên.
“Bồ cũng nghe rồi đó,” Rachel nói. “Ax nói rất có lý, nhưng Cassie cũng có lý nốt. Tụi mình phải bắt đầu từ đâu đó chứ, giờ tụi mình có cái hộp. Tụi mình làm gì đây - chạy một tít quảng cáo trên báo rằng:‘Cần giúp đỡ: nguy hiểm, gặp ác mộng, lúc nào cũng bồn chồn lo lắng, không trả lương. Nếu bạn có ý muốn biến thành một con bọ và chiến đấu chống lại bọn người-ngoài-hành-tinh-ăn-cắp-não? Vâng, xin gọi-900-ANIMORPH.”
Cassie mỉm cười.“Điều đáng buồn là, Rachel ơi, trên thực tế bồ sẽ hổng thể đăng một cái quảng cáo như vậy.”
Rachel cười.“Chính xác. Vậy là bồ biết được loại người nào chúng ta cần để gia nhập nhóm rồi đó.”
Giờ thì tất cả đều tuỳ thuộc vào Jake.
David bắt đầu rên rỉ và ngọ nguậy cái đầu. Đôi mắt hắn vụt mở.
“Các cậu là ai vậy?” hắn nheo nheo mắt nhìn Jake rồi nhìn quanh cả bọn.
Jake thở dài“Tụi tớ là những kẻ sẽ làm thay đổi hoàn toàn thế giới của cậu, David ạ.”