← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 18

David qua đêm ở nhà tôi. Tôi nói với ba rằng hắn xin ngủ ké một đêm.Tôi nhường giường cho hắn, còn phần tôi thì dùng chiếc túi ngủ và tấm nệm hơi.Tấm nệm này đã bị xì hết hơi vào lúc hai giờ sáng.

Đó cũng là một việc tốt bởi nhờ vậy màtôi tỉnh dậy đúng lúc David đang chuồn ra khỏi phòng. Tôi bắt gặp hắn định gọi lén điện thoại từ chiếc máy ở nhà ngoài.

Tôi đặt ngón tay lên nút ngắt trước khi David kịp nhấn số.“Bộ chưa từng nghe nói về việc‘định vị người gọi’ hả?”Tôi thì thầm.

“Tui gọi cho ba mẹ tui chứ bộ,” David gay gắt nói.

Tôi gật đầu.“Được thôi. Nhưng không được gọi từ đây.”

Tụi tôi mặc đồ, rón rén đi qua phòng ba tôi xuống cầu thang. Bên ngoài, trời lạnh và ẩm.

“Nàođi,” tôi nói.

“Đi đâu?”

“Nếu bồ muốn gọi về nhà, tụi mình sẽ gọi từ một máy điện thoại công cộng. Rồi bồ coi chuyện gì sẽ xảy ra.”

Tôi dẫn David đi dọc con đường, bụng cầu mong không có ông cảnh sát nào đi qua và để ý tụi tôi. Tôi không thường lang thang ngoài đường vào đêm khuya… Ít ra trong lốt người. Thường thì tôi biến hình khi đi đêm như vầy.

Tôi đưa David đi qua những con đường nhỏ tối tăm và yên ắng của khu nhà, qua một cổng chào, rồi đi tiếp dọc theo một đại lộ đến cửa hàng 7-Mười Một[6]. Có một trạm điện thoại bên đường ở bãi đậu xe của cửa hàng 7- Mười Một.

“Được rồi đó, giờ thì nghe đây,” tôinói với David.“Bồ phải làm theo lời tui nha. Bồ cứ gọi và nói với ba mẹ bồ là bồ không sao cả. Đừng nói với họ bồ đang ở với ai.Không được nói bồ đang ở đâu. Nhớ chưa?”

David gật đầu. Nhưng tôi không tin hắn thật tâm nghe lời tôi. Chả sao, vì tôi không để hắn ở lại một mình. Ngón tay tôi sẽ chỉ ở cách chiếc nút chận nho nhỏ đúng một phân, sẵn sàng“triệt” cúđiện thoại, nếu hắn hở ra điều gì đó trật chìa.

David nhét đồng hai mươi lăm xu vào máy và chuẩn bị nhấn nút. Tôi giữ tay hắn lại.“Trước khi bồ gọi, tui sẽ nói cho bồ nghe điều gì sẽ xảy ra. Ba mẹ bồ sẽ có vẻ rất bình thường. Ổng bả sẽ bảo bồ về nhà đi. Nếu bồ từ chối, ổng bả sẽ hỏi bồ đang ở đâu. Bồ hãy hỏi ổng bả coi chuyện gì đã xảy ra ở nhà bồ bữa nay. Chỉ vậy thôi nha.”

David nhấn số.

“A lô? Ba hả? Con đây nè. Con đây, David đây.”

Tôi chờ hắn nghe hồi âm.

“Không, con khôngổn. Con sợ lắm.”

Lại nghe.

Tôi nhấp nháy miệng giả phát cụm từ“hỏi ổng đi.”

“Ba này, có chuyện gì xảy ra vậy? Con thấy mấy con đó như là người vũ trụ thì phải…”

David lắng nghe, rồi đảo mắt nhìn qua tôi. Tôi thấy trong đó nỗi kinh hãi.

“Là tròđùa sao?” Hắn hỏi lại.“Là những đồng nghiệp ở sở của ba đùa cho vui à?”

Tôi đảo tròng mắt. Tôi đã chờ đợi một lời nói dối thô thiển, nhưng kiểu này thì đúng là đại thô thiển.

“Ba à, conđã thấy cái tên người vũ trụ đó biến thành một thứ khác. Vụ đó rõ ràng là thật mà.”

Đến phiên bên kia nói.

“Conổn, con đang…”

Cách! Tôi ngắt gọn cú gọi.

David giận dữ quay sang tôi. Trông hắn thật khác lạ dưới ánh đèn huỳnh quang hắt ra từ cửa hàng 7-Mười Một.

“Cậu làm trò gì vậy?” hắn hỏi.

Tôi túm lấy tay áo hắn.“Đi thôi. Vậy là đủ lắm rồi.”

David vùng ra khỏi tay tôi.“Xéođi. Marco, đừng có dạy tớ phải làm gì.”

“Nghe này,đồ ngu, trong khoảng hai phút nữa sẽ có vài chiếc xe chất đầy bọn Yeerk rầm rập tới đây để kiếm bồ. Chúng lần theo cú gọi.”

“Ba tớ sẽ không bao giờ làm vậy.”

“Không á? Thôiđược, tui với bồ sẽ quan sát xem chuyện gì sẽ xảy ra.”

Có một dãy nhà cũ kỹ với những lối vào tối thui và sâu hoăm hoắm ở phía bên kia đại lộ. Tôi và David rúc vào đó.

Tôi đã lầm: chả cần đến hai phút, điều đó đã diễn ra.

Hai chiếc xe Jeep, cửa sổ tối mịt, hụ còi inh ỏi lao tới chỉ sau có một phút rưỡi. Chiếc Limousine dài và bí hiểm ở không xa phía sau. Những tên Mượn xác - người nhảy ra từ các xe Jeep. Lần này không thấy tên Hork-Bajir nào cả.

“Thấy chưa?”

“Điều đó chả chứng minh được gì cả,” David nói, giọng ương ngạnh.

Nhưng một chiếc xe khác đã lết bánh dừng lại. Ba và mẹ của David từ trong xe nhảy ra. Họ nhập bọn với đám người kia.

Ba của David đang phân phát những tấm ảnh.

“Ảnh bồ đó,” tôi nói.

“Mấy người này chắc là làm cùng với ba tớ ở Cơ quan An ninh quốc gia.” David nói. “Ba tớ là điệp viên mà, cho nên ổng mới lần được theo các cú điện thoại, và ổng cũng đem cả đồng nghiệp của ổng theo nữa. Ổng đơn giản là đang tìm tớ, chỉ vậy thôi.”

Những người khác tản ra khắp xung quanh để tìm kiếm, còn ba của David và hai người đàn ông khác chạy băng qua đại lộ, đi dọc theo lề đường tiến thẳng về phía hai đứa tôi. Tụi tôi nghe tiếng giày của họ và nghe được cả giọng nói của ba David.

“Nếu không tìm được thằng nhãi đó, Visser Ba sẽ chẳng nương tay với chúng ta đâu.” Ba của David nói.

Tôi liếc thấy David sụm xuống.

“Ổng đang đi lại đây,” David nói, giọng nghẹn ngào.“Ổng sẽ thấy tụi mình.”

tôi nói bằng ngôn ngữ ý nghĩ.

Tôi đoán David đã không để ý rằng hắn không thực sự nghe thấy giọng nói của tôi. Ba của hắn và hai tên kia đến gần hơn nữa…

Và rồi…

CÀ RẬP, CÀ RẬP, CÀ RẬP.

Âm thanh của con gì đó đang chạy. Con gì đó rất bự.

Tôi thò đầu ra khỏi bóng tối để quan sát, David cũng vậy. Ba tên Mượn xác người nghe tiếng chân phóng nước đại bèn quay phắt lại.

Ở đó, trên lề đường, một con tê giác đang rầm rập lao tới.

Ba của David và một trong hai gã kia vội tạt ra, tránh đường. Tên thứ ba không khôn ngoan như thế.

BỐP!

Con tê giác giương sừng húc. Tên Mượn xác-người kia bay bổng lên, lộn một vòng rồi rơi đánh phịch xuống lề đường.

tôi lặng lẽ nói.

Ba của David quay lại, rút súng ra, nhắm vào cái đầu đang lùi lại của Jake. Một khẩu súng tí tẹo chẳng ăn nhằm gì với cái đầu tê giác cả, tuy vậy…

Tôi bước ra, giơ một bàn tay dã nhân đồ sộ tóm lấy gáy ba của David và hẩy nhẹ ổng vào tường.

Tên Mượn xác kia trố mắt nhìn tôi. Nhìn những cánh tay chầm vầm như thân cây, cái đầu và đôi vai dã nhân lù lù như xe ủi của tôi.

“Chúng nó gài bẫy!” Hắn hét lớn rồi tháo chạy.

“Saođã thấy đủ chưa?” Tôi hỏi David.