CHƯƠNG 19
David được chuyển từ nhà tôi sang nhà Jake. Tụi tôi chưa nghĩ ra phải làm gì với hắn về lâu dài. David là một kẻ bị săn lùng, và tụi tôi không thể để hắn bị bắt, với tất cả những điều mà hắn biết.
Sau cái buổi tốiDavid chứng kiến cảnh ba nó là một kẻ Mượn xác, tụi tôi lại họp mặt trong rừng, khiêng theo một cái lồng bự bằng dây thép, có chia ngăn.
Trong lồng có hai con chim săn mồi: một con chim cắt và một con đại bàng vàng. Con chim cắt chỉ to bằng một phần tư con đại bàng bự chảng. Nó nặng quá. Tay khiêng của tôi mỏi rã rời.
Cả hai con chim đều là bệnh nhân của Dưỡng đường Thú hoang nhà Cassie. Cả hai đều sắp được thả ra.
Tobias sà xuống, tựa như xông thẳng ra từ các đám mây. Nó đậu chính xác lên một thân cây đổ.
Nó hỏi, mắt gườm gườm nhìn con đại bàng.
“Thoải mái đi, Tobias,” Cassie nói vàđặt chiếc lồng xuống đất.
Tobias gay gắt nói.
“Tobias, con chim này mới đến ở chỗ tớ có vài ngày hà. Lãnh thổ của nó ở tít phía các dãy núi lận. Bồ cũng thừa biết đại bàng vàng đâu có ưa gì làm tổ trên cây nếu chúng tìm được một vách núi ngon lành. Cho nên nó không lang thang quanh đây đâu. Thực tình, tụi mình đâu thể nào đưa nó đến gần lãnh thổ của nó hơn vì đường lên đó đã bị xoá mất rồi còn gì.”
Tobias phóng lên Cassie một ánh mắt dữ dằn. Ơ… màđôi mắt của Tobias lúc nào chả dữ dằn. Cái bộ mặt diều hâu đó chả bao giờ coi vui vẻ hay thoải mái cả.
Tobias chuyển ánh mắt sang David, rồi sang Jake. Đó rõ ràng là một câu hỏi, mặc dù không thành lời.
“David tới đây để thâu nạp dạng biến hình đầu tiên của cậu ấy. Con chim cắt.”
“Con nào là chim cắt vậy?” David hỏi.
“Con nhỏ hơn,” Cassie nói. “Nó nhanh nhẹn và bay lẹ lắm đấy.”
“Lẹ hơn cả con lớn à?” David hỏi tiếp.
Tobias nói,
“Tớ muốn làm đại bàng,” David nói.
Jake do dự một chút rồi hỏi.“Có lý dođặc biệt gì không vậy?”
“Có chứ. Bây giờ tớ không có nhà, không có gia đình, lại còn sắp rơi vào giữa một cuộc chiến nào đó với bọn người vũ trụ. Nếu phải chiến đấu, tớ muốn dập cho đối phương te tua.”
Jake lắc đầu.“Sức mạnh thuần tuý không phải lúc nào cũng được việc đâu. Con đại bàng vàng này bự không kém gì đại bàng đầu bạc, và tụi mình thỉnh thoảng vẫn gặp rắc rối với hình biến đại bàng đầu bạc của Rachel chỉ vì nó to quá khổ đấy.”
“Con chim này có bề rộng xoãi cánh đến hơn hai mét lận đó,” Cassie nhắc nhở.
David gật đầu, đưa mắt nhìn xuống những chiếc lá và thảm cỏ dưới chân.“Jake có chỉ định các cậu phải biến thành con thú nào không? Hay các cậu có thể tự chọn?”
“Mình sẽ không ép bồ biến thành con này hay con nọ,” Jake nhẹ nhàng nói. Cái kiểu nhẹ nhàng mà Jake vẫn thường dùng khi nó sắp sửa nổi khùng.
“Thế thì tớ sẽ biến thành đại bàng,”David bướng bỉnh nói.
“Ý kiến của mình là,” tôi nói. “Đừng có ngốc như vậy có được không?David, tụi này đã cứu bồ khỏi tay bọn Yeerk, lại có nhiều kinh nghiệm biến hình hơn bồ, vả lại Jake là thủ lĩnh của cái nhóm nhỏ này. Bồ tỏ ra tôn trọng nó một chút có được không vậy?” Tôi nói.
“Cậu là cái thá gì? Là bố tớ hả?” David vặc lại.“Đừng có dạy tớ phải làm gì. Còn chuyện cứu tớ á? Buồn cười thật. Các cậu muốn lấy chiếc hộp xanh, và bây giờ các cậu đã có nó rồi đấy. Tớ thì còn gì hả? Chả còn gì cả. Cho nên, cám ơn nha.”
Tôi không biết tôi chờ đợi gì ở David. Tôi không thể lên mặt đạo đức với hắn. Thoạt đầu, tôi cũng đã từng run sợ khi phải làm một Animorph. Tôi từng mặc kệ việc cứu thế giới. Hồi đó tôi chỉ lo ba tôi thêm khổ sở và tôi đã không thực sự chấp nhận tất cả những chuyện đó cho đến khi tôi phát hiện ra rằng mẹ của tôi là một vật chủ của bọn Yeerk. Chỉ đến lúc đó tôi mới hiểu rằng tôi phải chiến đấu.
“Này, bồ tèo…” Rachel mở lời.
Nhưng Jake đã khẽ lắc đầu, nên Rachel đành nín thinh và chỉ thở hắt ra.
“Cả đám các cậu đều cho mình là ngon lành, hay ho ghê lắm,” David nói. “Thì các cậu đã kinh qua bao cuộc chiến rồi mà. Nhưng bây giờ thì lại lòi ra tớ, một tên“lính mới”… Tớ luôn luôn là như thế. Các cậu đâu có ưa gì tớ.”
“Không ai ghét bỏ gì bồ cả,” Cassie nói.
David quay đầu nhìn thằng vào tôi.“Hắn thì có đấy. Tớ đâu có ngu, các cậu cũng biết mà. Tớ biết thừa người ta nghĩ gì về tớ. Gia đình tớ cứ vài năm lại chuyển đến nơi mà ba tớ được phái tới công tác. Tớ luôn luôn là‘lính mới’ở trường. Cho nên tớ rất nhạy cảm với những gì người ta nghĩ về tớ. Và bây giờ thì tớ lại là‘lính mới’.” David nhún vai. “Cho nên, các cậu có ưa tớ hay không, tớ cũng cóc cần.Tớ ở đây. Nếu các cậu để tớ chạm vào chiếc hộp xanh đó, tớ sẽ là một người trong nhóm các cậu. Nhưng tớ không để bị dắt mũi đâu.Và tớ cũng không phải là đứa‘Ồ, cám ơn các cậu, những Animorphs thông minh và tuyệt diệu vì đã chấp nhận cho tớ gia nhập nhóm.’Nếu tớ tham gia thì phải tham gia hoàn toàn. Còn nếu không thì… Tớ nghĩ là tớ sẽ bỏ đi và cố suy nghĩ phải làm gì kế tiếp. Tự tớ sẽ lo cho tớ.”
Điều buồn cười là tôi lại thấy khoái bài diễn văn nho nhỏ này của David. Tôi thích những người giật lùi lại khi bị đẩy tới trước. Tôi khoái bài diễn văn đó, tôi khoái thái độ đó. Thế nhưng tôi vẫn không khoái David.
Nhưng Rachel thì cười váng lên.“Ôi, cậu ấy sẽ ổn thôi.”
Jake quay sang Tobias.“Axđâu rồi?”
…đây.>
Ax im lặng hiện ra.ảnh nói,
Jake do dự một chút rồi nói.“Đã.”
Rachel giữ chiếc hộp xanh trong chiếc túi nhỏ mang trước ngực. Nhỏ kéo dây khoá túi, lôi chiếc hộp ra ném cho Ax. Ax chộp hụt. Hai cánh tay Andalite rất chậm và yếu. Nhưng trước khi chiếc hộp rơi xuống đất, Ax đã quất cái đuôi lợi hại của ảnh ra trước, đỡ lấy chiếc hộp.
” Ax nói với David.
“Khoanđã! Có cần phải làm nghi lễ gì không vậy?” Cassie nói.
“Nghi lễ ra sao?” Tôi hỏi“Bồ muốn tụi mình cùng nắm tay nhau hát quốc ca hả?”
Cassie nói, vẻ mặt cười cợt.“Mình sẽ hát“Bùm Bùm Bùm, Bốp!”
Cả bọn cười vang. Kể cả David.
Ax giữ chiếc hộp trên một tay. David bước tới, rõ ràng vẫn hơi khớp trước Ax. Hắn áp tay xuống mặt hộp.
“Sao thấy ngứa ngứa,” David nói.
Đột nhiên tôi hồi tưởng lại cái công trường xây dựng vào tối đó. Hồi tưởng lại Jake, Rachel, Cassie, tên nhóc người Tobias và ông hoàng Elfangor hấp hối.
Tôi chỉ lờ mờ nhận ra cái kẻ mà tôi đã từng là khi đó. Tôi đã thay đổi. Mọi thứ đã thay đổi từ cái đêm hôm ấy.
Giờ thì David - một tên nhóc không khác lắm với bất cứ đứa nào tụi tôi vào lúc ấy - đang bị lôi vào cơn ác mộng của những quyền năng lớn và nỗi khiếp sợ cực lớn rồi.
Có thể tôi không ưa hắn. Nhưng tôi đã cảm thấy thương hại hắn.
Tôi bước đến, chìa tay ra với David.“Này, lính mới, chúc mừng bồ đã gia nhập Hội Animorphs.”
Từng đứa tụi tôi bắt tay David. Và rồi Cassie mở toang chiếc lồng nhốt con đại bàng vàng.
“Bồ chỉ việc đưa tay vào, chầm chậm thôi,” nhỏ hướng dẫn.
Bàn tay run rẩy của David vươn tới con chim.
“Giờ thì bồ áp lòng bàn tay lên vai nó đi…”
David làm theo. Con đại bàng liếc hắn một cú đầy ác ý.
“Bồ tập trung tư tưởng đi. Hãy hình dung trong đầu bồ con đại bàng. Hãy nghĩ về nó. Nghĩ xem nó trông ra sao.”
Đôi mắt David lim dim.
“Giờ thì bồ rút tay ra được rồi đó,” Cassie nhẹ nhàng nói.“Bồ đã có ADN của một con đại bàng vàng ở trong máu bồ rồi. Giờ thì bồ đã có thể biến thành nó.”
David nhoẻn cười.“Khi nào thì tớ có thể làm việc đó?”
“Sắp,” Jake nói. “Tụi mình còn phải kiếm cho bồ một hình biến nào có răng nữa. Cassie? Bồ đưa David đến vườn thú đi. Theo chân bồ, hắn sẽ tha hồ ra vào mà không ai thèm để ý. Mấy đứa mình sẽ bay bên trên để yểm trợ. Hãy để David chọn con thú nào cậu ta thích. Nhưng cũng đừng quên lấy cho hắn vài con bọ gì đó phòng khi hắn phải thu nhỏ. Tụi mình phải chuẩn bị thật sẵn sàng.” Quay sang David, Jake nói tiếp“Tụi mình sắp có một… một chiến dịch.”
“Cũng chả có gì đáng ngại lắm đâu,” tôi nói. “Bồ sẽ quen ngay ấy mà.”