CHƯƠNG 20
Có đến hai thách đố lớn trước mắt David. Thứ nhất là lần biến hình đầu tiên của hắn. Thứ hai là cuộc lâm trận đầu tiên của hắn.
Cả đám tụi tôi đều từng quen với việc biến hình. Gần như là thế. Nhưng lần đầu tiên là một cú sốc thực sự. Bạn nghĩ rằng bạn từng trải đủ chuyện quái dị ư? Chưa là gì đâu nếu so với khi bạn thấy cơ thể của chính mình biến thành một thứ gì đó hoàn toàn khác.
Sẽ hay biết mấy nếu tụi tôi có thời gian để chuẩn bị cho David. Nhưng thời gian làm gì còn nữa.Erek báo với tụi tôi rằngcác nhà lãnh đạo của thế giớisẽ họp mặt sau bốn ngày nữa. Thời gian cận rồi. Họsắp tới nơi rồi. Và tụi tôi còn phải tìm ra nhà lãnh đạo nào đã bị bọn Yeerk kiểm soát, phải bảo vệ những nhà lãnh đạo còn lại, phải vận dụng mọi khả năng để tìm cách cảnh báo họ về âm mưu của bọn Yeerk.
“Mình có tờ bướm rồi nè.” Rachel thông báo khi tụi tôi nhóm họp lần nữa tại Dưỡng đường Thú hoang.“Mình lấy nó từ Internet đấy.”
Nhỏ chìa ra vài trang giấy in màu giới thiệu khu khách sạn Marriott. Có những bức ảnh chụp các phòng, ảnh những người hớn hở, sung sướng trong khu hồ bơi, ảnh một bàn tiệc bự, chất đầy ắp thức ăn và một tấm sơ đồ của khu khách sạn. Trên tấm sơ đồ đó có toà nhà chính to đùng, cao đến hai chục tầng. Phía dưới, gần bãi tắm, là một mớ hổ lốn các“nhà lán” be bé. Mười nhà lán cả thảy.
“Họ sẽ ở các nhà lán,” tôi nói, “Các nhà lãnhđạo ý mà. Họ sẽ tống tất cả đám tuỳ tùng của họ vào toà nhà chính.”
“Nghe có lýđấy,” Jake tánđồng.
“Họ sẽ được bảo vệ chặt chẽ đến mức không ai có thể ợ một tiếng mà không bị chín tay đeo kính râm ào tới bao vây với các khẩu Uzis lên cò sẵn sàng.” Tôiđếm ngón tay.”An ninh Pháp nè, an ninhĐức nè, an ninh Nhật nè,…”
“Ninja hả?” David hỏi.
“Ờ có cả Thành Long nữa đấy,” tôivừa nói vừa đảo tròng mắt.
“Thành Long là người Tàu chứ đâu phải người Nhật,” David nói, tròng mắt hắn cũng đảo theo tôi.
“An ninh Anh nè,” tôi nói rồi vội bổ sung.“Đừng ai nói“Bond, James Bond”đấy nhé. An ninh Nga nè, rồi thì mật vụ Mỹ, FBI và cảnh sát địa phương.”
Jake lắc đầu ngao ngán.
“Bây giờ mới thiệt vui à nhe,” tôi tiếp tục.“Bọn Yeerk cũng có mặt ở đó. Có bao nhiêu nhân viên dọn phòng, nhân viên phục vụ khách sạn và bao nhiêu nhân viên hồ bơi là vật chủ của bọn Yeerk? Cóc biết. Có bao nhiêu nhân viên an ninh Nga, Đức, Anh, Pháp, Nhật và Mỹ là những kẻ đã Bị mượn xác? Cũng cóc biết nốt. Tụi mình chỉ biết mỗi điều là một trong mấy vị đó đã bị bọn Yeerk kiểm soát.”
“Ít nhất là một,” Cassie chỉnh lại.“Xin lỗi đã ngắt lời bồ, Marco, nhưng chuyện này quan trọng à nhe. Erek nói một người trong số họ là kẻ Bị mượn xác. Cậu ấy đâu có nói năm người kia không phải.”
Cả bọn há hốc miệng nhìn Cassie. Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện này. Lẽ ra tôi phải nghĩ tới điều đó chớ, thế mà tôi không nghĩ ra.
“Mình có thể nói vài lời được không?” David hỏi.
“Chắc chắn rồi,” Rachelủ ê nói.“Đừng có thêm tin nào xấu nữa nha.”
“Thuộc loại đó đó. Ba mình là quân của Cơ quan An ninh quốc gia NSA. Nghề của họ làm là giám sát điện tử. Mấy bồ biết đấy, giống như nghe lén điện thoại và kiểm tra mọi người từ vệ tinh nhân tạo í. Thực ra, theo mình hiểu thì bọn Yeerks có thể làm tất cả mọi thứ và nhiều hơn thế. Vì vậy dám chừng cả khách sạn Marriott đều bị bọn Yeerks theo dõi.”
“Vậy mà mình đã dám chắc cú là không còn tin nào xấu nữa,” Rachel càu nhàu. “Ôi trời.”
Không có điều gì làm tôi sợ hơn là việc Rachel mất tinh thần. Một khi mà nhỏ bắt đầu lo lắng, thì bất kỳ người nào nhạy cảm cũng phải sẵn sàng chạy biến ra khỏi phòng, vừa chạy vừa la toáng lên thôi.
“Tụi mình không còn lựa chọn nào khác,” Jake nói. “Phải không?”“Bọn Yeerk mà tóm được Tổng Thống Mỹ và mấy vị kia thì tụi mình đầu hàng quách cho rồi,” Tobias nói “Sáu nhà lãnhđạo đầy quyền lực của thế giới chứ phải đùa đâu. Ý mình là, sáu người đó hùng mạnh hơn bảy đứa tụi mình là cái chắc.”
“Cả đống an ninh như thế,” Jake nói, “Tụi mình dễ ăn đạn lắm đó nha.”
“Chứ sao” Rachel nói “Cho nên… Tới luôn đi!”
“Bồ sẵn sàng chưa?” Jake hỏi David.
David gật đầu.
“Tốt,” Jake nói. “Đây là chuyến dạo chơi êm ả và an toàn, dọc theo bãi biển. Tụi mình chỉ thám thính tình hình thôi. Bồ sẽ phải sử dụng hình biến đại bàng, không được dùng các hình biến mà bồ thâu nạp ở vườn thú đâu đấy!”
“Việc biến hình sẽ gớm lắm đấy,” Cassie cảnh báo“Cho nên bồ hãy chuẩn bị tinh thần. Bồ chỉ cần tập trung vào. Nghĩ về con đại bàng đi...”
Tôi thấy đôi mày của David nheo lại vì cố gắng tập trung.
“Sẽ quái dị lắm đấy,” Rachel báo trước.
Da của David đã bắt đầu đổi sang màu nâu. Đôi mắt hắn nở to ra khi hắn nhìn xuống tay.
“Khôngđau đâu,” tôi trấn an hắn.
Những hoa văn hình lông chim bắt đầu xuất hiện trên da thịt hắn. Và cùng lúc, David bắt đầu thu nhỏ lại.
“Chuyện gì vậy?” Hắn la hoảng.
“Bồ đang thu nhỏ,” Cassie nhẹ nhàng đáp.“Đó là một phần của quá trình biến hình. Giờ thì các hoa văn trên da bồ sẽ nổi lên, biến thành dạng ba chiều. Có thể bồ sẽ thấy ngưa ngứa.”
“Áááááá!” David hét lên khi các hoa văn biến thành những sợi lông thật, và hai tay hắn đột ngột duỗi dài ra.
“Chỉ hy vọng rằng nó không thòi ra mấy lóng xương khô trần trụi như mình lần trước,” tôi lẩm bẩm với Jake.“Chắc sẽ làm David nhảy dựng lên mất.”
Có lẽ tôi nên im là vừa. Bởi vì đúng lúc này, cả cánh tay của David dài ra thình lình. Xương cánh tay và ngón tay của hắn lộ ra, trần trụi, trắng và mỏng như sợi mì sống.
"Aaaaahhh! Aaaaahhh!" David hét lên.
"Eoooo ôi!" Rachel phụ họa.“Thiệt gớm guốc.”
“Cố vượt qua đi,” Cassie vỗ về David đang run bần bật.“Ráng quen với nó đi. Nhìn này, bồ thấy không? Da và bộ lông vũ đã bao phủ hết bộ xương rồi.”
Chắc chắn bộ xương chỉ lộ ra trong vài giây. Nhưng David đang run lập cập.
“Đừng có hoảng,” Tôi nói “Khi nào bồ biến thành ruồi mới là ghê. Vụ này chả nhằm nhò gì đâu.” Tôi khoát tay, vẻ coi thường.
“Tớ không muốn…” David toan nói gìđó, nhưng ngay lúc ấy miệng hắn chu ra.Đôi môi nhô ra, tạo thành hình cái mỏ chim dày màu hồng, sau đó thì cứng lại như xi măng vậy.
Giờ thì David chỉ còn bé tí, cỡ bằng nửa tôi thôi, nhưng hắn có đôi cánh nâu dài khủng khiếp. Quần áo của David tut xuống, nằm xếp lớp ở dưới chân. Có khi vậy mà hay. David mà nhìn thấy đôi chân của hắn lúc đó thì chắc hắn hổng thể nào cảm thấy khấm khá được.
Rồi ý nghĩ đó vụt nảy ra trong đầu tôi.“Ơ… nè mấy bồ, David chưa biết cách biến hình với quần áo. Nó đâu có mặc đồ biến hình.”
“Rachel và mình sẽ nhìn đi chỗ khác khi cậu ấy hoàn hình,” Cassie nói.
“Để tụi này kiếm cho cậu ấy thứ gì coi đường được,” Rachel nói, vẻ nghĩ ngợi. Tôi biết thừa nhỏ đang mường tượng mình chạy lăng xăng khắp các cửa hiệu quần áo trong siêu thị để sắm đồ…
David giờ đây đã sắp trở thành con đại bàng rồi.
“Tốt lắm, giờ thì bồ không thể nói được nữa,” Cassie giảng giải.“Nhưng bồ có thể dùng ngôn ngữ ý nghĩ. Hãy nghĩ bồ muốn nói chuyện với ai, mình hay Marco, hay ai khác, hay bồ muốn nói cho tất cả mọi người cùng nghe…”
David hỏi Cassie.
“Nghe,” Cassie gật đầu.“Thấy chưa dễ ẹt à. Nhưng bây giờ mới đến phần gay go đây, vì bộ não đại bàng và những bản năng của nó sẽ trỗi dậy và…”
Cái đầu con đại bàng lấp loáng vàng dưới ánh đèn xin xỉn, đột nhiên giật sang trái. Đôi mắt nó nhìn xoáy vào Tobias.
Con đại bàng vàng điên cuồng vỗ cánh. Trước khi mọi người kịp cử động, nó đã chĩa vào Tobias những chiếc vuốt cực bén và chiếc mỏ chuyên xé xác các con mồi.