← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 21

David rất nhanh. Nhưng Cassie cũng nhanh chả kém, nhỏ đã chuẩn bị từ trước. Nhỏ xông vào tóm lấy con đại bàng đang xoè cánh, rồi đè dí nó xuống đất.

“David, David!” Cassie gọi.“Tập trung đi. Tên của bồ là David. Bồ là người. Cố vượt qua đi chớ!”

Con đại bàng vỗ cánh, cố vùng ra, nhưng ngay cả một con chim rất bự cũng không thể nào bay với một nhỏ con gái hầu như đang cưỡi trên lưng nó. Hơn nữa, con đại bàng vẫn đang bị vướng víu bởi bộ quần áo của David. Dần dần, David dịu xuống.

cuối cùng hắn nói.

Ax nói…>

“Phải đó, chớ có dại mà xông vào giữa Ax và bánh quế nha.” Tôi nói.

“Bồ muốn bay thử không?” Jake hỏi David.

“Ngốc. Chứ bồ nghĩ đôi cánh đó để làm gì hả?” Tôi hỏi.

David hỏi.

“Bồ hãy chờ tụi này biến hình xong cái đã. Rồi bồ chỉ việc phó mặc cho con đại bàng. Nó biết cách bay đấy.” Cassie nói.

Chỉ vài phút sau tụi tôi đã sẵn sàng để cất cánh. Tụi tôi bỏ lại quần áo của David trong Dưỡng đường.

Thật là lạ lùng và xúc động khi quan sát ai đó biến hình lần đầu tiên. Tôi không biết phải diễn tả ra sao nữa.Nó giống như, nói sao ta, như khi một người chính thức trở thành một công dân Mỹ. Bạn biết không, khi chính phủ Mỹ chấp thuận cho ai đó gia nhập quốc tịch, thì mới phút trước người đó đang là người Trung Hoa, châu Phi hay người Hà Lan, Mêxicô hoặc bất kì quốc gia nào, thì qua phút sau, sau khi“long trọng tuyên thệ”, anh tađã là một công dân Mỹ, Mỹ như bất kỳ một người Mỹ chính hiệu nào khác.

Tôi luôn ấn tượng khi quan sát chuyện đó. Ý tôi là, do mẹ ruột tôi là người nước ngoài mà.

Tóm lại, tôi cảm thấy xúc động khi quan sát David thử nghiệm đôi cánh của hắn. Hắn đã trở thành một Animorph mới toanh. Hắn đã được kết nạp vào nhóm của tụi tôi.Còn tụi tôi thì hổng biết gì về hắn, trừ việc hắn có một con rắn tên là Spawn và một con mèo tên là Bé Bự.

David cất cánh bay. Đó không phải là một ngày tốt để mà bay, nhưng tụi tui đâu có lựa chọn nào khác. Tụi tôi phải dò la khu khách sạn Marriott trước khi các vị tai to mặt bự xuất hiện. Trong khi bay, tôi cố hình dung kẻ nào đó lập kế hoạch an ninh cho cuộc họp thượng đỉnh này nghĩ gì ở trong đầu. Hẳn sẽ có những rào cản bố trí trên các nẻo đường dẫn đến nơi đây. Sẽ có những tay súng bắn tỉa được bố trí trên nóc nhà. Sẽ có các lực lượng phản ứng nhanh trang bị tận răng lởn quởn ở đâu đây. Sẽ có cả những gã trang bị tên lửa chống máy bay Stingers, đại loại là vậy.

Sẽ có nhiều tàu tuần tra ven biển. Có thể là những tàu siêu tốc, được hỗ trợ bởi ca nô máy của lực lượng biên phòng.

Họ sẽ…

David reo lên dễ đến lần thứ mười, làm gián đoạn suy nghĩ của tôi thêm lần nữa.

Họ sẽ phong toả mọi điểm ẩn nấp. Có thể họ sẽ gài cả ổ khoá tự động tại các cánh cửa. Và…

David lại reo lên khi hắn bắt một luồng khí nóng, xoè rộng đôi cánh rồi vọt thẳng lên không.

đãrồi, khổ lắm,> tôi nói.

David phớt lờ, giang cánh bay xẹt qua tôi. Hắn to gấp đôi tôi, trông như một chiếc phản lực cơ Boeing 747 Jumbo bên cạnh một chiếc 727. Một tia mặt trời hiếm hoi xuyên qua các áng mây làm ánh lên màu vàng đục của đầu và lông cổ hắn.

David rú lên khoái trá.

Cái tên này phiền phức thật! Nhưng tôi không thể nổi khùng lên với hắn. Trên đời này không gìđãbằng bay. Chắc chắn là như thế. Nếu bạn có đôi cánh và có thể bay ngang dọc bầu trời, bạn sẽ thấy chả có gì kỳ thú hơn thế.

Nhưng tôi còn phải suy nghĩ. Tụi tôi cần biết phải tìm gì khi xâm nhập khu khách sạn. Phải hình dung cho ra làm sao di chuyển bên trong tổ hợp đó, làm sao tiếp cận mấy ông lãnh đạo thế giới để canh chừng họ…Và bảo vệ họ luôn.

Dĩ nhiên còn có những con chim khác trên bầu trời. Và tụi tôi đang giữ khoảng cách bay khá xa nhau đúng như lời Tobias thường căn dặn để tránh sự chú ý có thể có của những nhà điểu học.

Tụi tôi rải ra một khoảng cỡ một dặm trên bầu trời, đôi lúc tụ lại gần nhau hơn, đôi lúc tách xa nhau, tuỳ theo các luồng gió và những túi khí lặng bé tí làm chim chóc rơi xuống cả sáu bảy mét. Có những chú ngỗng đang bay nhanh phía trên tụi tôi, tạo thành một hình chữ V rõ nét trên bầu trời. Và có cả những con quạ, mòng biển, và thảng hoặc lại có một con diều hâu lang thang, tất cả đều nổi bềnh bồng đâu phía dưới tụi tôi, mải miết tìm thức ăn hay chỉ đơn giản là rong chơi.

David rú lên

Tôi phải mất vài giây mới nhận ra rằng giọng hắn đã đổi khác. Hưng phấn hơn. Kích động hơn. Nhưng khi tôi nhìn lên thì đã quá muộn rồi.

David lao xuống, xuống nữa, xuống nữa… giống như một quả đạn pháo đang rơi. Hắn đâm thằng xuống một con quạ đang nhởn nhơ.

Tôi bất lực ngó trân. Tôi chỉ là một con ó biển. Tôi chả có cách chi bắt kịp David. Chỉ có Jake trong lốt chim ưng Peregrine may ra mới ngăn được con đại bàng, nhưng cậu ta lại ở quá xa.

Với đôi mắt ó biển sắc lẻm như tia laser, tôi thấy con đại bàng chĩa vuốt ra trước.

David“chơi” con quạ một cú êm ru. Giây trước con quạ còn đang bay tà tà, giây sau nó đã lộn nhào.

David lại bắt một luồng gió, bay bổng lên cao. Con quạ xấu số đang xoáy trôn ốc rơi xuống.

Jake gầm lên.

… Hừm… Tớ bị bộ não của con đại bàng kiểm soát mất một phút,> David nói.

Có thể lắm chứ. Đôi khi thật khó mà kiểm soát được bộ não của con vật mà bạn biến thành. Điều đó có thể xảy ra lắm chứ.Mấy đứa kia chắc cũng tin hắn. Cassie an ủi hắn.Nhưng không hiểu sao tôi lại có linh cảm rằng David nói dối. Có lẽ cũng vì tôi là một chuyên gia nói dối, nên tôi luôn nhận ra được một lời nói dối. David đã giết con quạ đó. Hắn cố tình. Hắn đã giết con quạ một cách lạnh lùng, chả có lý do gì cả.

Tobias nói.

Rachel hỏi.

Tobias cắt nghĩa.

Rachel ngạc nhiên thốt lên.

Tôi rọi đôi mắt ó biển vào chiếc trực thăng. Nó đang bay theo hướng từ sân bay tiến thẳng đến khu khách sạn. Một chiếc trực thăng thứ hai cùng loại, bay ở phía sau nó chừng một dặm. Một chiếc làm mồi dụ… nếu như“mồi” không phải là chiếc bay đầu.

Rồi tôi chợt nhận ra một thứ khác. Một vật mờ ảo ở trên không, phía bên trên và đằng sau chiếc trực thăng. Giống như không khí hơi xáo trộn chút đỉnh. Gần giống như các sóng nhiệt dâng lên từ nhựa đường nóng.

Cả Tobias cũng nhận ra nó

David hỏi.

Ax lặng lẽ nói.Và công nghệ của bọn Yeerk, thực ra, cũng không hẳn giống công nghệ của Andalite.>

David hỏi.

tôi nói.