CHƯƠNG 22
ẹ đi! Lẹ đi!> Jake thúc nhặng lên.
Tụi tôi vỗ cánh như những con vịt khùng, cố bay tới chiếc trực thăng trước khi bọn Yeerk tới đó trước. Nó đang bỏ xa tụi tôi. Cùng một hướng bay, nhưng cách nhau xa lắc xa lơ.
Với tốc độ mà hai chiếc trực thăng đang di chuyển thì chúng sẽ đến khách sạn Marriott trong hai chục phút nữa. Tụi tôi tới được đó cũng phải mất một giờ.
Qua mức độ của hiệu ứng xáo động, tôi đoán rằng con tàu đang tàng hình của bọn Yeerk không phải là một chiếc Con Rệp. Nó lớn hơn rất nhiều. Và chỉ có một chiếc tàu Yeerk duy nhất có thể lớn cỡ đó và hắc ám cỡ đó.
Chiếc Lưỡi Rìu. Cỗ máy tử thần của Visser Ba.
Vùng khí xáo động sáp lại gần hơn ở phía sau, bên trên các trực thăng. Tụi tôi tự lại gần nhau hơn một chút. Rachel ở phía sau với Tobias; Jake và David ở phía trước; tôi, Cassie và Ax ít nhiều ở chính giữa.
Một hình chữ nhật dài và hẹp bắt đầu xuất hiện. Nó hiện lên trên bầu trời như thể nó nổi bồng bềnh sẵn ở đó. Một hình chữ nhật rất hẹp, rất dài đang từ từ nở rộng ra.
Ax nói.
Rồi đó, ảnh cũng xác định đó là tàu Lưỡi Rìu.
Hầm tàu mở rộng ra, để lộ khung cảnh bên trong chiếc Lưỡi Rìu. Thật là quái đản.
Lá chắn tàng hình không có hiệu lực với hầm tàu. Tôi thấy bên trong là một dạng bãi đáp lộn ngược, sẵn sàng đón lấy chiếc trực thăng. Tôi thấy những cái đầu Taxxon gớm guốc lú ra từ sau các cần gạt và bảng điều khiển. Tôi thấy cả những chiến binh Hork-Bajir mặc đồng phục màu đỏ như chúng vẫn thường mặc khi ở trong chiếc Lưỡi Rìu.
Nhưng chiếc trực thăng không hề thấy gì cả. Hầm tàu ở trong một khối vô hình phía sau bên trên. Vả lại chiếc trực thăng bị săn đuổi cũng chẳng cách chi thấy nó. Góc nhìn của trực thăng không cho phép.
Tôi lao nhanh. Hầm tàu mở ra. Tôi vắt kiệt sức, vỗ cánh bay ngược gió. Và rồi tôi đã sáp lại được gần hơn.
Đột nhiên, cánh quạt trực thăng quay chậm lại. Tiếng gầm của động cơ chợt tắt lịm.
Ax hét lớn.
Chiếc trực thăng giờ đây hầu như ở ngay phía trên tụi tôi. Có hai chiếc càng chĩa ra ở cả hai bên để đỡ các bánh xe hạ cánh.
Jake nói.
Jake và David bay bổng lên, và tụi tôi bám theo hai đứa nó.
Tobias nói
Nhưng ngay lúc đó, như để đáp lại lời cảnh cáo của Tobias, một thứ gì đó mới mẻ chợt xuất hiện. Nó trông như một vầng ánh sáng bao quanh chiếc trực thăng. Nhưng rồi nó từ từ tách ra.
Một chiếc trực thăng thứ hai! Cứ như thế chiếc trực thăng thật vừa lột xác.
Ax ảm đạm nói.
Các cánh quạt của chiếc trực thăng thật đã dừng hẳn lại. Hầm tàu đã mở ra hoàn toàn. Chiếc trực thăng lọt thỏm vào bên trong chiếc Lưỡi Rìu. Và hình chiếu của chiếc trực thăng liền thế chỗ của nó, bay đi tiếp, trông y như thật.
Jake xoay người trên không, xoè các vuốt ra, bám vào mép một cái càng máy bay. David quặp một thanh trụ và bám chặt vào đó.
Hầm tàu bắt đầu khép lại.
tôi nói và vỗ cánh dữ dội đến mức buồng phổi ngỡ như bốc cháy. Hầm tàu đang đóng… tôi phải lên tới đó… hầm tàu đang đóng…
Tôi thấy Cassie bay sượt qua, tiếp theo sau là Ax.
Không còn thời gian nữa! Hầm tàu đang khép lại cực nhanh. Khe hở chỉ còn chừng sáu tấc… bốn tấc… ba tấc… hai tấc…
Vèo!
Tôi bay vọt qua, cạ cả bụng và lưng vào miệng hầm. Chỉ trễ đi một tích tắc là tôi đã bị kẹp nát. Tôi ra sức giảm tốc đảo mình thật gắt, rà sát bụng chiếc trực thăng, rồi đáp xuống cửa hầm tàu mà giờ đây đã đóng lại.
Tôi đã lên được chiếc Lưỡi Rìu của Visser Ba.
Ôi Chúa ơi.
Tôi điên rồi sao?