CHƯƠNG 23
Tôi ở dưới bụng chiếc trực thăng. Cả Jake, Ax, Cassie và David cũng thế. Rachel và Tobias bị kẹt ở ngoài.
Tội nghiệp hai đứa nó.
Do chiếc trực thăng đậu lên một chỗ lõm trên boong tàu, nên tụi tôi hầu như vẫn hoàn toàn khuất dạng.
Jake cói cộc lốc.
Tụi tôi hoàn hình, trở lại là bốn đứa nhóc sợ sệt và một anh chàng Andalite run rẩy nằm dưới bụng chiếc trực thăng của tổng thống. Tôi nhìn David. Bộ dạng hắn trông giống như sắp sửa gặp một ông nha sĩ vốn không tin tưởng mấy vào thuốc tê. Coi bộ hắn sắp tè ra quần rồi…
Tốt,tôi nghĩ.Có hoạ là ngốc mới không biết sợ.
Nhìn xung quanh hắn và mấy đứa kia, tôi có thể thấy nhữngbàn chân Hork-Bajir lao tới vây quanh chiếc trực thăng. Tôi thấy những ống quần tây màu xám sậm và những đôi giày đen thò xuống. Tôi thấy đế của một chiếc giày bị khứa ở một bên gót. Như thể chủ nhân của chiếc giày đó vừa quệt phải vật gì sắc bén.
Tổng thống ư? Nếu quả vậy, thời gian của tụi tôi còn ít hơn cả số zero nữa.
“Ax,” Jake thì thào. “Tụi tôi cần ai đó gây phân tán.”
Rõ ràng Jake cũng nghĩ như tôi. Tụi tôi cần có thời gian để biến hình.
Tôi nghĩ nếu tôi là Ax, lúc đó tôi sẽ cảm thấy phật ý lắm. Thật chả khác gì bảo ảnh,“Ax nè,bồ ra ngoài cho chúng nó mần thịt bồ đi, để tụi tôi có thời gian mà biến hình.”
Nhưng Ax có tư chất của một chiến binh oai dũng dù ảnh mới chỉ là mộtlính nhỏtrong quân đội Andalite, hơn nữa ảnh lại là em trai của ông hoàng Elfangor, chỉ riêng điều này thôi cũng đã nói lên được rất nhiều…
Rủi thay, nó không tuyệt vời đến thế.
Không có chỗ đâu mà cục cựa. Ax bị ép nằm bẹp dí dưới đáy chiếc trực thăng. Và đột nhiên tụi tôi nhận rõ rằng không đứa nào trong bọn có thể chuyển thành các dạng hình biến chiến đấu trong không gian chật chội như thế này.
Sẽ không thể có một cuộc chiến chớp nhoáng. Quá muộn để cứu người đàn ông đi chiếc giày bị khứa.
“David,” tôi thì thào. Khuôn mặt hắn chỉ cách tôi vài phân khi hắn ép người lại để nhường lối cho Ax.“Cassie có trang bị cho bồ dạng biến hình bọ nào không đấy?”
Hắn có vẻ bối rối.“Nhỏ có bảo tớ chạm vào ý tớ là thâu nạp… một con gián. Bồ muốn biết vậy, đúng hông?”
“Jake!” tôi nói “David biến thành gián được đấy. Bồ nghĩ sao?”
Jake gật đầu, chả lấy gì làm vui vẻ. Nhưng cách đó là duy nhất rồi. Tụi tôi phải biến thành con gì nho nhỏ để thoát khỏi gầm trực thăng. Sau đó mới có thể tính toán làm bất cứ chuyện gì khác.
“Thôiđược ngố ạ,” tôi nói với David.“Tụi mình biến thành gián vậy. Bồ chỉ việc tập trung vào, nhắm mắt lại, đừng nghĩ ngợi gì nhiều…”
Chẳng có gì là tốt đẹp cả. Cho dù cái ông mang giày bị khứa đó là ai đi nữa thìtụi tôi cũng chẳng thể nào cứu ổng kịp.
Trừ khi bọn Yeerk di chuyển chậm ghê gớm, còn không thì chúng có cả đống thời gian đề rúc vào đầu ổng.
Tôi đoán người đàn ông mang giày bị khứa này là Tổng thống Hoa Kỳ. Và, má ơi, thử hỏi bạn làm sao dám nghĩ rằng tổng thống của bạn đang sắp biến thành nô lệ của bọn người vũ trụ chứ?
Nếu điều đó diễn ra, điều duy nhất tụi tôi có thể làm là bắt cóc ổng và giam giữ trong ba ngày, đến khi tên Yeerk trong đầu ổng chết rục do thiếu tia Kandrona thôi.
Bắt cóc tổng thống! Mà lại bắt cóc từ một con tàu của người vũ trụ nữa chứ! Rồi còn phải giấu ổng trong ba ngày. Ôi chao! TOÀN THẾ GIỚI sẽ đổ xô đi kiếm ổng ấy chứ!
Tôi tập trung vào con gián mà tôi đã thâu nạp ADN. Rồi tôi thấy mình bắt đầu biến đổi.
Tôi nhìn sang David. Hắn cũng đang nhìn tôi, đôi mắt trắng dã.
“Bồ nhắm mắt lại đi,” tôi khuyên David. Hắn làm theo.Nhưng một giây sau đó, hắn lại mở mắt. David đang biến hình, nhưng một cách chậm chạp.Hắn đang thu nhỏ lại khá nhanh và giờ đây chỉ còn cao chừng chín tấc. Những chiếc cánh cưng cứng màu nâu đang hình thành trên lưng hắn. Nhưng thứ rùng rợn nhất vẫn còn chưa bắt đầu.
Tôi cảm thấy cơ thể mình cũng đang thu nhỏ lại. Tôi thấy sàn nhà trải rộng ra đồng thời ở khắp mọi hướng. Tôi thấy da tôi trở nên thô ráp và chuyển sang màu vàng-nâu, chẳng khác gì móng tay của người già.Tôi lại liếc qua David. Tới giờ này vẫn ổn.David tiếp tục co rút. Cổ hắn rụt lại, các cánh gián đã rõ nét, tay hắn trở thành những khúc, đoạn. Chân hắn cũng thế. David đang biến dở chừng thành con gián.Nhưng mặt của hắn vẫn ở dạng người. Xoắn, uốn khúc, rúm ró lại khi nó tạo hình thành mặt gián nhưng đôi mắt của hắn vẫn trợn trừng trắng dã.
David không sao đâu, tôi tự nhủ,nếu như hắn vượt qua được…
Và ngay lúc đó, các cẳng phụ trội chợt xuất hiện. Trước hết là ở tôi.
Bộp! Bộp!
Chúng bắn ra từ bên sườn tôi. Hai cái cẳng gián bự, dài, đầy lông. Và tôi nghĩ khuôn mặt tôi cũng chuyển thành mặt gián, bởi lẽ khi tôi nhìn David lần nữa thì tôi chỉ thấy hắn qua đôi mắt phức hợp.
Do đó tôi thấy hàng trăm hình ảnh bé tí, biến dạng của David, lúc này đang hả miệng ra la hét.
Và tôi nghe thấy cái âm thanh kỳ quái, rin rít, rên rỉ và khủng khiếp đó, thì ấy là những rung động truyền xuống từ các cọng râu của tôi.