CHƯƠNG 24
David mở cái miệng chủ yếu vẫn còn là của người ra để la hét. Đó cũng không hẳn là tiếng hét bởi lẽ phổi của hắn đã gần tiêu tan hết rồi. Nhưng nó cũng đủ để gây chú ý.
Một giọng Hork-Bajir vang lên,“Hitnef shellah!Shellah! Im!”
Mọi thứ đều im ắng. Thật quá dễ để nhận ra giọng David khi hắn hét lên lần thứ hai.
“Ááááááá! Ááááááá! Ááááááá!”
Tôi quát lên.
Cassie nói. Chả hiểu sao mà nhỏ vẫn bình tĩnh, không nổi điên như tôi nhỉ.
“HaffVisser!” giọng tên Hork-Bajir lại cất lên.
Tôi chả cần phải có cuốn từ điển Hork-Bajir - Anh để hiểu hắn nói gì. Chắc chắn là hắn nói“Mời Visser lại đây” rồi…
Jake nói
Câu nói này hình như lọt được vào ý thức của David. Hắn ngừng la hét. Nhưng hắn lại bắt đầu hoàn hình. Hắn đã trở nên giống người hơn.
Cassie nói,
Cassie nói.có la hét như con nít, đúng không? Chả lẽ bồ không bảnh bằng Marco hay sao?>
Cassie quả có tài khích người ta những khi cần.
Tôi nhận thấy David từ từ chảy nốt ra, biến hoàn toàn thành gián.
Dĩ nhiên, giờ thì hắn ghét tôi thực sự rồi.
Cassie đã lấy tôi ra để mà khích hắn. Nhỏ đã làm đúng. Cần phải vậy thôi, nếu như tụi tôi còn muốn sống. Nhưng mặt nào đó, làm vậy cũng vẫn tàn nhẫn quá.
Nhưng tôi cũng chả có thời gian đâu mà bận tâm đến chuyện này, bởi lẽ chiếc trực thăng giờ đây đang bị nhấc bổng lên khỏi sàn. Bọn Yeerk đang dùng trường từ để nâng nó lên, tìm coi thứ gì đang núp ở bên dưới.
sau rốt David thốt lên.
Đáng lẽ tôi phải im miệng. Nhưng tôi cá tôi sẽ hổng là chính tôi nếu mà tôi cũng biết ý tứ. Vì thế tôi nói,
Coi? Ngốc chưa. Giờ thì tôi càng thêm chắc chắn rằng David sẽ ghét tôi.
Jake la lên khi“bầu trời” phía trên tụi tôi trở nên sáng sủa hơn. Chiếc trực thăng đang dâng lên từ từ.
Tụi tôi co cẳng chạy, xả hết tốc độ gián: sáu cái cẳng khua điên cuồng, giống như các tay đua đang ở chặng nước rút.
Vèo! Lao ra mặt sàn bằng thép.
Vèo! Phóng qua một khe trên sàn chỉ cỡ chừng vài ly nhưng giống như cả một con hào rộng.
Vèo! Những con mắt phức hợp của tôi cách mặt sàn có vài ly, các cọng râu của tôi vẫy vẫy, rạp cả ra phía sau.
Vèo! Tụi tôi là những cua rơ trên đường đua liên bang! Là những chiếc xe hoả tiễn điên khùng đang phóng trên đường trường. Tụi tôi đang di chuyển với vận tốc chóng mặt của loài gián.
Vận tốc đó, rủi thay, chỉ cỡ bằng vận tốc đi bộ trung bình của một người trưởng thành.
Visser Ba đắc thắng reo lên
Đâu có dễ vậy! Tụi tôi là một giống bọ nhỏ cực kỳ nhanh nhẹn mà. Có bao giờ bạn thử đạp một con gián đang ra sức chạy trốn chưa? Có bao giờ bạn thử đạp con gián trang bị trí thông minh hoàn hảo của loài người chưa?
Chả dễ dàng đâu.
VÙÙÙÙ! Từ phía trên ập xuống vật gì đó bự đến mức che lấp cả bầu trời.
Tôi co các cẳng ở mạn trái, khua tới tấp các cẳng ở mạn phải, rồi thực hiện một cú đánh vòng thật gắt, có thể làm phát ghen bất cứ tay đua xe đường vòng nào.
RẦẦẦMMM! Một bàn chân Hork-Bajir đầy móng vuốt to cỡ bang Arkansas đạp xuống ngay sau tôi. Ha! Chậm rồi cưng!
Chậm mất ba milimet. Cú kế tiếp có thể trúng tôi…
Nhưng rồi…
Jake la lớn.
Tôi cóc cần biết cái khe đó thoát ra đâu. Tôi thấy một dải sậm màu nằm vắt ngang, trải dài mút mắt ở bên trái và hầu như mút mắt ở bên phải. Đó chỉ là một đường phân giới giữa hai tấm thép, nhưng chúng nhỉnh nhau chừng một phần tư bề dày tấm thép. Và tôi cũng chỉ cần có thể.
VÙÙÙÙÙÙ!
RẦẦẦẦẦM!
Đột nhiên, tôi chỉ còn chạy trên năm cẳng. Một cẳng bị bứt ra tận gốc khi ngón chân của tên Hork-Bajir dí xuống. Tôi sợ đến phát khiếp, nhưng con gián lại chả coi ra gì.
Tụi tôi đang ở một thế giới hai chiều. Bên dưới tụi tôi là thép. Ép trên lưng tụi tôi…cũng là thép. Tụi tôi chỉ còn di chuyển được tới/lui, trái/phải. Chính xác là như thế. Tụi tôi là con chạy trên một tấm đồ hoạ.
Ax thông báo. Tụi tôi lao ra chỗ ánh sáng. Nhưng, ở phía trên, sấm sét lại đang dộng rầm rầm, tạo ra những sóng âm mà bạn khó lòng tưởng tượng nổi. Hàng chục tên Hork-Bajir đồ sộ đang chạy bên trên tụi tôi. Những bước chân rầm rập của chúng truyền xuống qua tấm thép. Có thể nói tụi tôi đang chạy bên trong một cái trống.
RẦM! RẦM! RẦM! RẦM!
Tôi hỏi, cố tỏ ra hài hước.chỉlàcông việcmà là một cuộc phiêu lưu!>
Trong khi đó, ánh sáng mờ nhạt phía trước đã trở nên chói hơn. Rồi đột nhiên, tiếng bước chân rầm rập phía trên chợt tắt ngủm. Tụi tôi đang luồn phía sau một dạng tường. Vách ngăn các khoang, hình như trên các con tàu người ta gọi như thế thì phải. Nói tóm tắt là sấm sét đã rớt lại phía sau tụi tôi, ánh sáng thì ở phía trước, và trong tôi đã bắt đầu le lói một chút tia hy vọng, bất chấp cơn sợ hãi đang làm tôi tê tái.
Loài gián chẳng thèm biết thế nào là kiệt quệ.
XÌÌÌÌÌÌ.
David hỏi.
Toàn bộ cơ thể tôi cảm nhận rằng tiếng xì đó phát ra từ phía sau. Và các cọng râu của tôi đã bắt đầu đưa lại cái cảm giác muốn bệnh, muốn run lên khi chúng đánh hơi thấy một mùi cực kỳ khó chịu.
Tôi khựng lại, xoay mình ngó ra sau. Qua những con mắt phức hợp tôi hầu như chả thấy được gì. Chả thấy gì ngoại trừ một khe hẹp, một khe hẹp vắt ngang. Và từ đó… thứ gì đó đang sáp lại gần tôi. Tôi có thể cảm thấy nó.
Thứ đó phát ra mùi.
Thứ đó…
Tôi hét lên.