CHƯƠNG 3
x, hoàn hình mau.> Tôi cảm thấy kỳ kỳ khi ra lệnh cho Ax. Không phải tôi muốn tiếm quyền thủ lãnh của anh Jake, nhưng bây giờ ảnh lâm nạn rồi thì phải có ai đó ra quyết định hành động chứ.
Bỗng dưng tôi đâm nghi ngờ: chả biết Ax có chịu làm theo lời tôi hay không.
Nhưng kìa, cơ thể Ax đang biến đổi. Chẳng mấy chốc ảnh sẽ trở thành một người Andalite hoàn chỉnh thôi.
ngay sau khi hoàn hình xong,bồ ra chỗ cầu thang đằng kia, canh chừng anh Jake và mình nha.>
Nơi tôi đang đứng là một tiền sảnh rộng mênh mông giữa các tầng lầu. Một đầu là thang cuốn và đầu kia là cầu thang thường với những tay vịn. Đúng là lối kiến trúc quen thuộc của các siêu thị.
Tôi sốt ruột đứng đợi Ax hoàn hình. Tụi tôi cần sức mạnh tấn công. Và có rất ít thứ có thể gây nguy hiểm hơn là một người Andalite.
Ax phi nước kiệu về phía cầu thang thường. Đến lượt tôi hoànhình. Tôi sẽ biến hình tiếp và đi xuống cầu thang cuốn từ phía bên kia, trong lốt gấu xám. Tôi hổng tin là một con sư tử có thể làm gì được tôi trong lốt hình biến đó. Và tụi tôi sẽ bọc hậu cho anh Jake từ cả hai phía.
Tôi dần dần trở lại hình dáng người bình thường của mình.Thật kỳ quái khi đi chân đất mặc đồ bó sát mà đứng chình ình giữa thương xá.
Đã thuộc nằm lòng khu này, tôi biết chính xác mình đang ở đâu, chung quanh có những cửa hàng nào. Dù sao thì hầu hết phần đời thú vị nhất của tôi đã trôi qua ở nơi này mà…
Nhưng rủi thay! Đây không còn là nơi hàng ngày tôi thường tung tẩy đi lại nữa. Bây giờ, nó đang chìm trong ánh sáng tù mù với những khoảng tối om, đầy rẫy những mối đe dọa.
Chợt, có tiếng động!
Tôi nhìn sang Ax. Cả hai chúng tôi cùng sững lại, căng người lên nghe ngóng. Có tiếng chuông phát ra từ… từ cửa hàng nữ trang cách tụi tôi mười gian hàng.
Ráng nhìn kỹ hơn, tôi thấy sàn nhà chỗ đó có kính vỡ tung tóe. Chắc chắn ai đó vừa mới đập bể tủ bày hàng rồi.
David! Chính nó chứ không ai khác! Chắc chắn lúc này nó đang vơ vét kim cương ở trỏng.
“Đi!” tôi rít lên với Ax.“Để mìnhtới đó!”
Quên mất là mình đã hoàn hình thành người trần mắt thịt, tôi cứ thế phóng tới cửa hàng kim hoàn Khóa Chân - một cửa hàng đồ sộ, buôn bán lớn. Tôi bắt đầu biến hình và…
Tôi không hề nghe thấy tiếng hắn. Không tiếng gầm. Không dấu hiệu cảnh báo.
Tôi chỉ kịp thoáng thấy một khối nâu vàng phản chiếu trên cửa kính. Rồi cái gì đó như một trái hỏa tiễn lướt chồm chỗm trên sàn nhà.
Tôi lăn tròn!
Sư tử!
Nó chồm lên!
Tôi chỉ kịp thò tay tóm đại thanh vịn cong vẹo và đu mình qua.
“Aaaahhh!” Tôi thét lênđau đớn khi cổ tay và ngón tay tôi phải chịu sức nặng toàn thân. Tôi đu đưa tòn teng, bất lực - phía dưới là Jake và sàn nhà. Sau đó, tôi ráng chụp bàn tay còn lại vào một thanh vịn thẳng đứng, túm chặt lấy.
Tôi còn có thể làm được gì bây giờ?
David phóng ào tới rồi thắng kít lại.
Nếu cứ cố bấu víu thì tôi sẽ chịu không nổi. Còn nếu buông người rớt xuống thì tôi có thể bể mắt cá hay gãy cẳng như chơi, như thế thì còn làm nên trò trống gì được nữa.
Có hai thanh xà vắt ngang qua tòa nhà, với những biểu ngữ trèo thòng xuống. Tôi chẳng biết mấy biểu ngữ ấy mang nội dung gì - có lẽ là quảng cáo hàng hóa hoặc khuyếch trương một chiến dịch đặc biệt nào đó.
Xà nhà gần nhất cách tôi khoảng chín tấc về phía trái. Bề rộng của nó chừng tám phân gì đó - vẫn hẹp hơn cầu thăng bằng khoảng hai xăng-ti-mét.
Là một vận động viên thể dục dụng cụ nghiệp dư, thỉnh thoảng tôi vẫn chểnh mảng tập luyện. Chưa bao giờ tôi thử tung mình lên một thanh xà rộng có tám phân, cách sàn nhà đầy kính bể tới bốn mét rưỡi thế này.
David quay ngoắt lại và tiếp tục đuổi theo. Ax vẫn hổng thấy đâu.
Tôi bắt đầu giãy giụa dữ dội, tim đập thình thịch, hơi thở muốn tống hết ra khỏi ngực.
David lừng lững trờ tới, bốn móng vuốt sư tử in nhẹ nhàng xuống nền nhà, đuôi nó ngoe nguẩy, cái đầu đầy bờm nghênh ngang bổ tới bổ lui, y chang một chàng công tử đang thung dung dạo phố.
Tôi tiếp tục lắc lư. Chân tôi doãi ra rộng hơn. Tôi nhìn chòng chọc vào David qua những thanhtay vịn cầu thang.
David trêu trọc.
Nó ngoác miệng ra, nghiêng đầu qua một bên định táp mấy ngón tay tôi, nhưng…
Tôi búng mình phóng lên!
Tôi rơi xuống, nhìn thấy xà nhà sao mà xa lắc xa lơ. Rầm! Một bàn chân tôi chạm trúng thanh xà! Tôi khuỵu đầu gối xuống để kìm hãm sự va chấn, đoạn tôi vòng hai cánh tay lên cao khỏi đầu, dồn trọng lượng qua một bên để thay đổi trọng tâm.
Suốt mấy giây ớn lạnh, tôi cứ chập chững bổ nghiêng bổ ngửa, chân kia chới với, khua khoắng không khí. Ơn trời, sau đó tôi cảm nhận được thanh xà - tôi đã đặt được cả hai bàn chân lên đó.
Phừừ! Tôi thở hơi đầu tiên sau hàng mấy thế kỷ!
David hậm hực quơ một tay lên thanh vịn, điên cuồng quào cấu. Tôi cảm nhận được cả tiếng gió rít qua những cú quào của nó. Giờ thì tôi đã đứng vững và đã hoàn toàn kiểm soát được mình.
David căm giận nhìn tôi bằng đôi mắt vàng tóe lửa.
Tôi phẫn uất nhìn con sư tử - tên phản bội - và thét.“Hãy tìm chỗ núp đi, David. Bởi vì tao thề: tao sẽ giết mày.”
David quay đi, cười ha hả ra chiều coi thường lắm.
“Tao sẽ giết mày!” tôi gào với theo.“Nhớ đấy! Tao thề sẽ giết mày!”