← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 4

Ax hộc tốc chạy lại khi tôi đã nhảy xuống đất, người vẫn còn run bần bật.

ảnh nói.

"David ở đây," Tôi nói. "Hắn lừa tụi mình.Giờ tụi mình phải đi xuống chỗ anh Jake và…” Tôi bảo.

Ax can.

Ax nói đúng. Tôi nghe có tiếng người lao xao. Cảnh sát đã án ngữ cửa ra vào.

Tôi hít thở thật sâu.“Ừa, họ sẽ gọi mẹ Cassie cho mà xem, bởi vì cô ấy là bác sĩ chuyên về thú hoang dã ở gần đây nhất. Nhưng mà, rủi trong nhóm cảnh sát có tụi Mượn xác thì sao? Tụi mình cần phải ở lại với Jake.”

Ax thêm.

Ánh đèn pin quét lấp loáng khắp tiền sảnh. Cảnh sát đang đi về phía gian hàng JC Penney, tạm thời khuất tầm mắt.

"Tụi mình phải chuồn lẹ ra khỏi chỗ này. Họ sẽ trở lại ngay đấy."

Tụi tôi phóng như bay xuống cầu thang cuốn, tới chỗ Jake. Một động mạch cổ của ảnh bị đứt, vẫn còn rỉ máu be bét. Nhưng ít nhất thì ảnh vẫn còn sống. Đúng, còn sống chứ không như Tobias…

Ax hỏi.

“Thành bọ chét đi, ừm… nhưng con đó mù và gần như điếc đặc. Tụi mình muốn quan sát tình hình, vậy thì biến thành ruồi há.”

Khi tụi tôi biến hình thành ruồi được nửa chừng thì tốp cảnh sát khác đi vào. Họ thận trọng vượt qua đại sảnh về phía tụi tôi, lia đèn pin tứ phía, tìm kiếm cái gì đó mà hình như cả họ cũng không biết.

Rồi họ sẽ tròn mắt lên ngạc nhiên cho mà xem, tôi bảo đảm mà.

Tôi nhanh chóng co quắt lại. Giờ thì thân hình cam vằn đen của Jake đã là một khối khinh khí cầu tổ chảng, cao vụt bên trên tôi như một bức tường cong đầy lông.

Tôi cảm thấy đôi cánh ruồi mỏng mảnh bật ra khỏi bả vai mình, cảm thấy cả những cái chân ruồi đột ngột toài ra từ ngực. Dù không đau đớn gì nhưng tôi vẫn cảm thấy ghê ghê khi gương mặt mình chảy nhão ra, mũi và miệng dính tịt lại rồi vêu ra thành cái vòi hút gớm ghiếc của ruồi.

Nhưng tất cả những thứ đó chẳng mảy may là gì đối với tôi cả. Tobias đã chết, còn Jake thì đang ngoắc ngoải. Tôi cần phải săn lùng David, tôi sẽ truy tìm hắn đến cùng.

Tôi sẽ săn lùng và trừ khử hắn.

Không, không trừ khử. Từ đó nhẹ quá. Nói như thế thật mơ hồ và vô nghĩa. Tôi sẽ giết hắn.

Tôi cảm thấy muốn bệnh. Có lẽ do quá trình biến hình đã loại bỏ nội tạng của tôi và thay bằng các bộ phận sơ đẳng của loài ruồi.

Hay là do cảm giác thù hận và căm ghét gây ra chăng?

Ax ngần ngừ giây lát. Rồi ảnh nói,

Tôi không biết những lời đó khiến tôi cảm thấy thế nào. Tôi không phải là người bị ám ảnh bởi cảm xúc của chính mình. Bạn biết ý tôi là gì không? Có một số người không ngừng“hướng nội”, còn tôi thì hổng phải loại người đó.

Nhưng rõ ràng tôi thấy lạ. Anh Jake đã cho gọi đúng tôi chứ hổng ai khác. Bởi vì ảnh cần một ai đó sẽ làm chính xác điều mà tôi dự định sẽ làm.

Như tôi nói, tôi không quá nhạy cảm, nhưng vẫn có cái gì đó khiến tôi cảm thấy không ổn.

Tuy nhiên, khi tôi đã biến xong thành ruồi, tôi biết anh Jake đã chọn đúng người. Coi, tôi quan tâm tới Tobias. Tôi không hề biết là mình đã quan tâm đến cậu ấy nhiều cỡ nào cho mãi đến tận lúc này.

Và nếu David đã giết cậu ấy, tôi sẽ trả thù.Tôi sẽ buộc hắn phải trả giá thật đắt cho cái chết của Tobias.