CHƯƠNG 5
Ánh sáng bao phủ người tôi.
Có tiếng người la thất thanh, rung chuyển như bom nổ.
“Trời đất… coi con cọp kìa! Frank! Lại coi con cọp nè! Nằm giữa siêu thị mới ác chứ.”
“Ừ hén, đúng là cọp trăm phần trăm.”
“Chúng ta làm gì với nó đây?”
“Khiêng nó tới chỗ trung úy đi. À, mà nó bị thương nặng lắm. Chắc phải kêu ai đó thôi…Để tôi vắt óc coi phải kêu ai nè. Cứ phải cẩn thận chĩa súng về phía nó nha. Nó vẫn nguy hiểm lắm đó.”
Tôi giục giã.
Tụi tôi nhấn nút xuất phát trên cánh ruồi và bay lên. Chỉ cần vài giây là cặp mắt quái đản như hàng trăm chiếc ti - vi vỡ vụn của ruồi đã tìm ra tai của Jake. Xong, tụi tôi luồn ào vô cái hang động lớn hình tam giác đó.
Một cái hang phủ đầy lông và đầy nhóc những âm thanh vang dội từ bên ngoài vọng vào, cũng như từ chính cơ thể cọp vọng lên.
Tôi chỉ có thể ước chừng. Tôi tin là đã đượcchừng ba mươi hai phút.>
khoảng chừng" đó hả?>
Ax nói.
Tôi thở phào.
Thế nhưng, mẹ củaCassie hổng phải là người đến kế tiếp.Các nhân viên y tế đã đến sớmhơn.Và tôi ngạc nhiên thấy họ bắt tay ngay vào việc với con cọp-Jake, ngay khi họ chắc chắn là con cọp đã hoàn toàn bất tỉnh.
Họ lau rửa vết thương khủng khiếp ở cổ Jake và cố cầm máu lại. Vậy thôi, họ không làm gì thêm nữa.
Nửa giờ sau, mẹ Cassie đến. Có cả ba nhỏ đi cùng. Và chính Cassie cũng có mặt! Có lẽ nhỏ đoán con cọp bị thương trong khu thương xá chính là Jake.
Tôi truyền ý nghĩ cho mình Cassie nghe.
Dĩ nhiên là Cassie không trả lời, nhưng chắc chắn nhỏ nghe được.
“Tiêm IV ngay. Nó mất nhiều máu quá.” Mẹ Cassienói bằng cái giọng dứt khoát, chuyên nghiệp mà trước giờ tôi chưa hề nghe.
… Tobias… thì…> Tới đây cổ họng tôi nghẹn cứng, không nói thêm được nữa.
“Chờ chút, tôi biết con cọp này.” Tiếng mẹ Cassie vang lên.“Nó là một trong những con cọp của Lâm Viên chúng tôi mà. Sao không ai báo cho tôi biết nó đã sổng chuồng vậy cà! Tôi sẽ may vết thương của nó lại ngay, nếu không thì nó chẳng qua khỏi đâu…”
“tốt”đi.>
“Tốt” Cassie thốt lên, đoạn nói thêm.“Chúc may mắn!”
“Chúc may mắn cái gì?” Tiếng ba Cassie thắc mắc.“Chúng ta đâu cần phải chúc may mắn. Có mẹ con lo rồi mà.”
Ảnh nói đã sẵn sàng,tôi và Ax bay đi. Không một ai, ngoại trừ Cassie, để ý thấy hai con ruồi vụt bay ra khỏi lỗ tai con cọp.
Ngay khi bay ra, tôi phải đấu tranh hết cỡ với cái mong muốn của con ruồi là đậu xuống vũng máu và nhấm nháp.
Tụi tôi loằng ngoằng bay lên theo kiểu ruồi. Khi bay qua đầu mấy nhân viên y tế, cảnh sát và bác sĩ thú y, tôi nghe tiếng một người bảo:“Chúng tôi nhận định con cọp này rớt từ giếng trời xuống đây. Chắc chắn nó bị cửa kính bể cứa phải nên mới bị thương.”
“Nó sẽ sống chứ mẹ?” Cassie hỏi.
Tôi không nghe thấy tiếng trả lời. Mà thật ra tôi cũng sợ nghe câu trả lời…
Tôi nhắm hướng bay lên phía cửa sổ mái bể nát. Cảnh sát nhan nhản trên nóc khu thương xá, nhưng tụi tôi đã tìm ra nơi kín đáo để đáp xuống. Đó là phía sau hệ thống điều hòa nhiệt độ kềnh càng to bằng cả ngôi nhà.
Tụi tôi bắt đầu hoàn hình cấp kỳ. Bỗng tôi nghe thấy hai viên cảnh sát đang thì thầm ở phía bên kia máy điều hòa.
“Một con cọp ở đây à? Không ai hay biết nó sổng chuồng sao? Vậy, chắc chắn nó là một têncủa băng đảngAndalitetrong lốt hình biếnrồi.”
Tụi tôi biết bọn Yeerk đã gài được một số tên trong bọn chúng vào lực lượng cảnh sát. Vậy mà tôi vẫn thấy sốc khi nghe chúng nói về băng Andalite.
“Ờ,có lẽ mày nói đúng. Nhưng bọn ta đâu thể làm gì được. Trong số cảnh sát ở đây chẳng có đứa nào là người của bọn ta cả.”
“Visser Ba không tha cho chuyện này đâu.” Một tên than vãn, giọng run rẩy, mặc dù tiết trời đang ấm áp."Ổng sẽ nghĩ là đáng lẽ chúng ta phải kiếm ra cách để giết nó."
“Thế thì, đừng lộ cho ổng biết chuyện này.”
"Đúng đó. Không cần phải làm phiền ổng vì những tiểu tiết nhỏ đang xảy ra đâu. Ừ há. Chúng ta cứ im miệng là hơn."
Tôi và Ax biến thành cú sừng và diều mướp, rồi lao mình vào màn đêm, trực chỉ hướng nhà Marco. Có lẽ cậu ta đang ngủ ngon lành và chưa hay biết chuyện gì. Hi vọng cậu ta sẽ bình yên sau cánh cửa đóng kín mít và sau những bước tường vững chắc.
Thế nhưng chỉ có tường và cửa thôi chưa đủ chống chọi một Animorph phản bội.
Bất giác, tôi nhận ra tình thế mới khắc nghiệt làm sao.Visser Ba đã cố gắng xoá sổ tụi tôi trong suốt một thời gian dài. Trong tay hắn có hàng ngàn những tên mượn xác Người, Taxxon, Hork-Bajir, phi thuyền không gian và tất cả những hình biến kỳ quái, khủng khiếp chết người của chính hắn.
Tụi tôi vốn chỉ có sáu thành viên. Bây giờ chỉ còn… năm - mà hổng chừng chỉ còn có bốn.
Chỉ mấy đứa tụi tôi, giờ đây chống lại một thằng nhóc biết biến hình. Nó có thể là bất cứ con vật nào và lẩn trốn ở bất cứ nơi đâu - rận trên tóc, mèo trên cây, dơi lẩn vào màn đêm, hoặc cũng có thể là một con sư tử, con cọp, hay con gấu…
Tôi hiểu rồi, tôi thật sự hiểu vì sao Visser Ba lại căm thù chúng tôi đến thế.