CHƯƠNG 6
Mặt trời bắt đầu nghĩ đến chuyện nhô lên khi tụi tôi tới nhà Marco.Đối với tôi thì dĩ nhiên trời như đã sáng bảnh rồi. Nhưng tôi có thể nói khác mà cũng như giống vậy thôi hà.Bầu trời tối đen giờ đã chuyển sangmàuxám ở đằng đông.
Tôi cảm thấy như có lửa cháy trong lòng, như có nước sôi đang réo ùng ục trong dạ, người tôi muốn nổ tung ra.
Quá nhiều thứ quay xà quần trong đầu óc tôi. Tobias đã chết còn Jake thì đang nguy ngập. David thì phản bội…
Chưa hết, chúng tôi còn một nhiệm vụ trọng đại phải thực thi nữa… Các vị nguyên thủ quốc gia hàng đầu trên thế giới vẫn còn nhóm họp. Tụi Mượn xác, bao gồm cả Visser Ba, vẫn còn âm mưu bắt những yếu nhân đó làm nô lệ.
Trời ạ! Quá nhiều chuyện phải lo toan. Nhiều đến mức tôi chẳng thể chú tâm đến tất cả cùng lúc được.
Hãy giải quyết từng việc một, Rachel, tôi tự nhủ. Nhiệm vụ số một lúc này là phải tiêu diệt David, trước khi nó tiêu diệt chúng tôi.Mọi thứ khác chỉ là số hai.
Nhưng, đâu đó sâu thẳm trong nhận thức của tôi, tôi vẫn thấy phiền vì anh Jake đã biểu Ax tới gọi tôi. Đích danh tôi. Một khi ảnh biết có thể phải sử dụng một biện pháp cực đoan, ảnh đã nói“Kiếm Rachel."
Điều đó hàm ý gì? Có phải đó là cách anh Jake đã nghĩ về tôi hay không? Là một kẻ điên khùng, đầy bạo lực, dám làm tất cả mọi thứ?
Không, dĩ nhiên là không rồi. Ảnh chỉ biết là tôi chiến đấu giỏi. Đó là tất cả. Không có ý gì khác nữa đâu.
Nhưng, không đúng sao?Nửa-tôi-kia cãi lại.Không đúng sao? Không phải tôi là kẻ cần gọi tới mỗi khi bạn cần giết một tay người hoá thú sao?
Nhà Marco kia rồi. Cửa sổ phòng cậu ta mở toang.
Cửa mở? Ờ, mà tại sao cửa sổ lại mở? Hay là cậu ta đã bay ra ngoài? Cókhi nàoMarco linh tính rằng chúng tôi cần cậu ta giúp sức…
Nhưng khi lượn ngang qua phía sau ngôi nhà, tiến đến gần cửa sổ hơn, tôi thấy Marco vẫn đang nằm trên giường.
tôi nói với Ax.
Tôi truyền ý nghĩ.
Tôi muốn thấy cậu ta nhổm dậy và ngơ ngác nhìn quanh. Tôi muốn chắc chắn chỉ có một mình cậu ta ở trong phòng. Tôi ước gì cậu ta đang ngủ vùi, bỗng vặn vẹo vài cái rồi tung chân đã phắt cái chăn ra.
Tôi la rầm.
Đột nhiên Marco ngồi dậy và ngái ngủ nhìn dáo dác. Cậu ta dụi dụi mắt rồi lại ngó quanh quất.
Marco chẳng mỉm cười cũng chẳng liếc nhìn tụi tôi, chỉ lẳng lặng gật đầu.
tôi bảo.
Ax vượt lên trước.Ảnh sà vào ô cửa sổ.
Trong phòng, Marco đã đứng dậy, miệng hơi cười, hai bàn tay giấu sau lưng.
Vèoooo! Ax đâm chéo qua cửa sổ, và…
Hai tay Marco từ sau lưng xổ ra. Cây gậy chơi bóng chày hiệu Thằng Nhóc Xứ Louisville vung lên một đường vòng cung.
Bộp!
Cây gậy trúng thẳng mặt Ax. Một mẩu mỏ chim văng chíu ra, quay mòng mòng trên không như miếng đạn sau tiếng nổ.
Ax rơi oạch xuống bãi cỏ bên ngoài. Marco cười nghiệt ngã không thành tiếng.Tôi thấy hắn rung cả người.
Ối trời, tất nhiên đó không phải là Marco mà là David. Chính là David đã biến thành Marco.
Ax nằm bất động trên bãi cỏ. Marco-David giơ một ngón tay lên, rồi một ngón nữa, lại ngón nữa. Một, hai, ba.
Nó đang đếm số thành viên Animorphs bị hạ.
Một, hai, ba: Tobias, Jake và Ax.
Nhưng… rất có thể là bốn!
Marco thật ra sao rồi?
Đương nhiên rồi! Marco vẫn còn sống vì cậu ấy đang ở trong hình dạng người.David từng tuyên bố làhắnkhông giết người mà. Hắn chỉ giết các con thú thôi. Một diều hâu đuôi đỏ, một con cọp và một diều mướp, chứ không hề có con người.
Chợt, tôi thấy Marco-David bắt đầu nhòa đi. Đường nét của cái mũi và đôi mắt hắn khác dần. Giờhắnđã là David rồi. Nhưnghắn lạitiếp tục biến hình khi lỉnh ra khỏi tầm nhìn của tôi.
Tôi phải suy nghĩ đã.David đang mưu đồ xóa sạch nhóm chúng tôi, lần lượt từng người một.Nước đi kế tiếp của hắn là gì? Anh Jake chắc phải biết. Anh Jake là thủ lãnh. Hổng phải tôi.
Tôi phải đến tiếp cứu Ax.Không! Đó là điều David muốn.
Không! Tôi phải đi tìm Marco. Cậu Marco thật sự ấy - có lẽ cậu ta đang bất tỉnh và bị giấu đâu đó trong nhà…
Khoan, chờ đã, làm vậy cũng không đúng.
Ngay lúc đó, con đại bàng lửa phóng vụt qua cửa sổ.Một hình biến khác của David.
Nếu là một chọi một, David và tôi - đại bàng lửa đấu với cú sừng, thì David nhanh hơn và đầy uy lực hơn. Nhưng trời vẫn còn tối và không khí lạnh ngắt, chẳng có luồng khí nóng nào để nâng nó lên cả. Đúng, nó nhanh và mạnh hơn, nhưng trời đêm là lãnh địa của tôi, thuộc quyền sở hữu của tôi.
Tôi quay ngoắt lại, bay vèo đi. David tức tốc đuổi theo. Tôi nhìn xuống thấy Ax vẫn nằm ngay đơ, nhưng còn phập phồng thở. Thật nhẹ người, ảnh đã không còn hoàn toàn là một con diều mướp phương Bắc.
tôi khích.
David miệt thị.
Đó chính là lúc sự đè nén trong tôi bùng phát.Tôi lại thấy mình lạnh te. Lạnh như băng. Tôi biết phải làm gì. Và tôi muốn làm điều đó.
Tôi nhận ra là hổng nên giận anh Jake về những gì ảnh nghĩ về tôi. Chính điều đó làm ảnh thành một thủ lãnh tốt: Ảnh biết hết cả đám tụi tôi. Ảnh hiểu rõ tôi.
tôi thì thầm. Và tôi dẫn David xuống nấm mồ của hắn.