← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 7

Tôi bay hết tốc lực, nhưng David vẫn nhanh hơn. Đôi cánh to kềnh của nó cày phầm phập vào không khí. Tôi đã từng là đại bàng, nên tôi biết giống đại bàng có thể làm gì và không thể làm gì. Tôi biết rõ lắm, biết rõ hơn bất cứ con người nào từng biết về lĩnh vực này.

Tôi dư biết David có thể cua quẹo nhanh cỡ nào, nó có thể tăng tốc và kìm đà ra sao. Tôi cũng biết chính xác David trông thấy những gì - hệt như tôi đang nhìn bằng cặp mắt của nó vậy.

Tôi nhử cho David trông thấy tôi nhưng không cho nó tiếp cận. Chưa đâu, chưa, cho tới chừng nào đến thời điểm và nơi chốn tôi đã định.

Bất thình lình, tôi hạ sát xuống các nóc nhà, lượn vòng vèo qua những ngọn cây, vụt qua bóng những mái nhà đổ xuống. Tôi nhảy cóc qua các hàng rào, núp ở đó cho David khỏi thấy. Rồi đột ngột, tôi chuyển hướng bay trên những ngôi nhà chừng một thước. Tôi len lỏi giữa các tầng cây, xuyên qua xuyên lại những kẽ hở quá hẹp với đôi cánh chành bành của David.

Nhưng hắn luôn luôn theo kịp.David chưa áp sát được tôi, và tôi cũng không cho phép hắn lạc mất tôi.

hắn nói

tôi cười khinh bỉ.

Tôi đang ở giai đoạn nguy hiểm nhất của cuộc rượt đuổi. Chừng nào còn cây cối và các nóc nhà thì tôi còn tận dụng được lợi thế nhỏ con và nhỡn lực tinh tường của mình. Nhưng bây giờ tôi và David đã bay ra chỗ đồng trống, bỏ lại các khu nhà ở phía sau.

Tôi cần phải bay cả trăm thước nữa mới đến được nơi cần thiết.

David nhấn ga tăng tốc. Đôi cánh khổng lồ của nó sấn vào tôi. Tôi né gấp. Nhưng David đã đoán trước được chuyển động của tôi, nó khép góc lại và xông lên cách tôi cỡ nửa mét.

Nhưng tôi đã thấy mục tiêu của mình trong đêm tối. Tôi đã thấy chùm đường dây điện cao thế.

Liệu David có trông thấy như tôi không nhỉ?

Lên, lên nữa nào. Đôi cánh tôi rền rĩ trước cố gắng tột đỉnh.

Giờ thì David đã đuổi sát nút tôi. Khi chỉ còn cách đường dây điện chừng một mét rưỡi, tôi cảm nhận đôi cánh của nó phủ bóng lên mình.

Đau quá, đau thấu tim thấu gan, đau như thể bị những vuốt thép xía vào cơ lưng vậy.

Tôi tuyệt vọng thét lên.

Tôi không thể lao về phía trước được nữa, đôi cánh tôi quạt vô vọng. Tôi sẽ không thể áp sát được đường dây điện, tôi sẽ không thể nào chứng kiến được cảnh David bị nướng khét bởi dòng điện mười ngàn vôn.

Những vuốt thép vẫn cứ ấn xuống…ấn xuống… mạnh hơn. Toàn bộ cơ lưng phía trên của tôi đã mất kiểm soát. Lại còn một móng vuốt thọc sâu vào da thịt tôi, cố mò tới chỗ trái tim.

Lúc này David bắt đầu dùng cái mỏ chim cong khoằm, sắc lẻm mổ vào tôi, xé toạc da đầu tôi.

Tôi sắp thua thẳng cẳng rồi. Nhận thức đó khiến tôi rụng rời. Tôi không sợ mình chết mà sợ rằng David sẽ thắng.

Tobias… Jake…

David sắp thắng rồi.Đầu óc tôi bắt đầu bít bùng…

Phải hoàn hình thôi, tôi tự nhủ. Ồ không, tôi đang ở quá cao, lại đang quá bấn loạn không sao tập trung trí óc được.

David đang kéo tôi lên cao, cao hơn nữa. Ở độ cao này mà hoàn hình thì tôi sẽ rớt xuống đất, nát như tương là cái chắc.

David hể hả.

Ngay lúc đó, không biết từ khoảng trời nào. NÓ đâm bổ xuống. Xé toang bầu trời, đâm thủng những đám mây, NÓ nhào xuống.

Cánh cụp lại, móng vuốt giương ra.

NÓ tông David một cú ngay đỉnh đầu!

Lông đại bàng rời lả tả. David rú lên đau đớn.

Và Tobias - đúng là Tobias thật - truyền ý nghĩ cho riêng tôi.

David buông tôi ra. Cánh tôi lại đập trở lại. Tôi bị thương nhưng David không biết vết thương của tôi trầm trọng cỡ nào. Không muốn một-chọi-hai, nó quay đầu cút thẳng.

Tôi mừng phát khóc.