← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 8

Tobias còn sống.

Hóa ra David đã giết chết một con diều hâu đuôi đỏ bá vơ nào đó. Jake trông thấy con diều hâu đuôi đỏ nằm chết dí nên cũng tưởng là Tobias luôn.

Đơn giản là Tobias đã lạc dấu David ngay từ đầu, và suốt từ đó đến tận giờ cậu ta vẫn cứ hăm hở đi tìm nó.

Thêm một tin mừng nữa: Jake đã qua khỏi. Số là Cassie đã tìm cách tiêm trộm nguyên một ống adrenaline lớn cho Jake. Đủ để ảnh tỉnh dậy trong khi mẹ Cassie khẩn trương chuẩn bị bàn mổở trong khu Lâm Viên.

Ảnh đã hoàn hình thành người và ung dung bước ra khỏi khu Lâm Viên. Khỏi nói cũng biết mẹ Cassie đã hoảng hồn như thế nào. Không phải vì con cọp sắp chết đã biến mất, mà vì nó đã trở lại tổ ấm của nó tự lúc nào, và không hề có dấu tích gì chứng tỏ nó đã bị thương trầm trọng.

Cassie cũng cố tỏ ra sửng sốt không kém. Nhỏ cứ luôn miệng thốt lên,“Con cũng không thể tin nổi, mẹ à. Con chỉ vừa ra khỏi phòng có một tích tắc thôi mà.”

Dĩ nhiên, con cọp trong chuồng chính là con cọp đã bị Jake thâu nạp ADN. Cùng một con cọp, nhưng lại không phải chính con cọp đó.

Ax cũng không hề hấn gì, chỉ bị choáng tí chút thôi. Ảnh hoàn hình, dọa cho những người tình cờ đi ngang qua khiếp đảm một chút rồi lại biến hình tiếp và đi tìm tôi.

Còn“Marco thật” bị David trói gô lại nhét vào tủ áo. Báo hại cậu ta phải loay hoay mãi mới tự cởi trói ra được.

Thật ra một đêm kinh hoàng. Nhưng còn kinh dị hơn nữa là ngay sáng sớm hôm sau, khi mọi biến cố dồn dập đã qua đi, cả đám tụi tôi vẫn phải cắp sách đến trường như thường lệ.

À, đúng rồi, tới trường. Sau một đêm thức trắng.

Tôi mệt đến mức từng thớ thịt cứ run bắn lên. Tôi không thể tin nổi là mình đã không bị mẹ bắt quả tang. Sáng đó, tôi về đến nhà sớm có ba giây trước khi đồng hồ báo thức phòng tôi đổ chuông. Năm phút sau, mẹ tôi đến gõ cửa phòng tôi rầm rầm, nói vọng vào kêu tôi dậy giúp bà sửa soạn cho nhỏ út Sarah đến trường.

Đến lớp, trong mấy tiết đầu, tôi cứ ngồi nhìn chằm chằm lên bảng đen như người bị thôi miên. Cho đến giờ ăn trưa tôi mới tỉnh táo hơn một chút, nhưng chẳng qua vì cái đói thúc ép tôi í mà.

Tôi ngồi cạnh Cassie. Chắc chắn nhỏ ngủ cũng được ít nhất là ba bốn tiếng đồng hồ. Tự nhiên tôi ganh tị với nhỏ ghê vậy đó. Rồi Jake cầm khay thức ăn đi đến ngồi chung với tụi tôi. Thường thì chúng tôi không ngồi chung với nhau để tránh bị nghi ngờ là một nhóm, nhưng bây giờ thì thây kệ - tụi tôi cóc cần quan tâm. Cái cảm giác được bên nhau an ủi lắm.

“Chào,” Jake nói và ghé ngồi xuống.

“Ừm…” tôiậm ừ.

“Bồ khỏe hẳn chưa vậy Jake?” Cassie hỏi.

“Ờ, khỏe.”Ảnh nói,ráng tỏ ra khoẻ thiệt.

"Ôi, thiệt là một đội quân bé nhỏ tươi tỉnh chưa nè," Cassie vừa nói vừa cười. "Rõ ràng là tụi mình cần một tiệm Starbucks trong căn tin. Hai đứa bồ cần uống cà phê rồi đó."

“Dẹp đi.” Tôi gắt nhỏ. Đáng lý ra tôi còn gắt tợn hơn nữa cơ, nhưng vì tôi mệt quá nên thôi.

Dĩ nhiên, Cassie chẳng hề nao núng.“Cứ mỗi lần thiếu ngủ là bồ lại cáu bẳn vậy hả?”

Bỗng, tụi tôi thấy Marco đi đến, trên tay không cầm khay đồ ăn, miệng cười toe toét. Việc gì mà không cười chứ, cậu ta được ngủ cả nửa giấc và nửa đêm còn lại được nghỉ ngơi trong cái tủ tối thui rồi còn gì.

“Chào, mấy bồ ổn hết rồi chớ?” Marco xởi lởi.

Cậu ta vung chân, quàng qua thành chiếc ghế tựa và ngồi xuống. Dù đang mệt bở hơi tai, nhưng sao tự nhiên trong đầu tôi như có chuông báo động réo. Ồ, Marco đâu có thói quen choàng chân qua thành ghế. Và Marco đâu có kiểu cư xử xấc xược như vậy, kể cả khi cậu ta được ngủ đẫy giấc cả đêm.

Tôi đoán Jake cũng có phản ứng tương tự. Tôi liếc ảnh, và bất ngờ, mắt ảnh không còn lờ đờ, vô hồn nữa.

“David, tao biết rồi.” Jake nói, giọng lạnh băng.

Marco trước mặt chúng tôi chỉ mỉm cười. Liền sau đó tôi thấy Marco thật ấy - đang chộn rộn xếp hàng lấy thức ăn.

Cassie hơi bối rối. Nhỏ nhìn sượt từ Jake qua tôi. Tôi gật đầu ra dấu về phía Marco thật. Nhỏ hiểu ngay.

“Để mình ngăn Marco lại,” Cassie nói nhanh,đoạn nhảy bắn ra khỏi chỗ ngồi.

Chẳng ai trong chúng tôi muốn bị mọi người chú ý có đến hai Marco đang ngồi chung cả.

“Mày muốn gì, David?” Jake hỏi.

David-Marco cười khẩy.“Ủa? Bộ không tán dóc hay giỡn chơi sao?”

Tôi không thể biến hình giữa thanh thiên bạch nhật, ngay giữa căn-tin đầy ắp tụi học trò đang la hét, cười đùa ồn ã. Nhưng tôi hoàn toàn có thể với lấy cái nĩa của mình. Và tôi cũng có thể chĩa cái nĩa của mình ra… Tôi nắm chặt chiếc nĩa.

“Tao hỏi mày muốn gì?” Jake rít nhỏ.

“Tao muốn chiếc hộp xanh. Tao đã tìm thấy nó. Nó là của tao.Tao muốn có nó.”

Jake cười giòn tan.“Này, mày nghĩ xem cơ may tao đồng ý là bao nhiêu phần trăm?”

David-Marco chợt đỏ mặt tía tai.“Mày không có lựa chọn nào khác đâu, ông tướng con à. Mày không địch nổi tao đâu. Tao cũng có khả năng biến hình như mày. Nhưng tao thông minh hơn, tao sẽ thắng.”

“Đừng quên tụi tao có đến sáu… à năm người lận.” Jake bảo.

Tôi lườm Jake, nhưng ảnh ngó lơ tôi. Vậy là Jake không muốn cho David biết rằng Tobias vẫn còn sống. Nó càng biết ít chừng nào tốt chừng nấy.

“Tao muốn cái hộp.” David-Marco gằn giọng.

“Để mày làm quà sinh nhật cho Visser Ba hả?” Tôi xía ngang.

Cassie quay trở lại và ngồi xuống sát David.Nhỏ nhích ghé lại gần hắn hơn mà không để hắn nhận thấy. Dĩ nhiên, đó là chủ tâm của nhỏ mà. Nhỏ muốn hắn phải nói chuyện phải trái với nhỏ với tư cách là một con người chứ không phải như là một kẻ thù.

Hắn co rúm lại, nhích ra xa khỏi Cassie.Cassie chỉ nhìn hắn, cái nhìn”thông cảm”.

“David, tôi biết bạn đã mất mát rất nhiều.” Cassie nói nhẹ như gió thoảng, khiến David phải cúi sát lại mới nghe được.“Tôibiết bạn đang cô đơn, sợ hãi. Tôi biết, tự đáy lòng bạn cảm thấy ân hận về những gì đã xảy ra đêm qua. Nhưng bạn phải biết rằng, bạn không mặc cả với Visser Ba được đâu. Hắn không đời nào trao cho bạn những gì bạn muốn.”

David bắn cho nhỏ một cái nhìn sửng sốt. Cả tôi cũng vậy.

“Mặc cả gì?” Tôi hỏi.

Cassie điềm nhiên xắn một miếng thịt trong đĩa mình và nhẩn nha nhai.“David, bạn tự nói hay là để tôi nói cho mọi người nghe đây?”

Không nghe tiếng David trả lời, Cassie thở hắt ra rồi nói.“David muốn chiếc hộp để cậu ta có thể chuộc cha mẹ mình. Có phải vậy không, David? Bạn muốn Visser Ba thả cha mẹ bạn ra để bạn lại có một gia đình như trước chứ gì?”

Trong một thoáng, khuôn mặt của David ánh lên nét yếu đuối nhưng mắt nó đột nhiên dữ tợn hẳn lên.

“Thôiđược, tao không cần chiếc hộp nữa. Tao còn có cái khác để cung cấp cho Visser Ba. Này nha, tao biết hội Animorphs tụi mày không phải là bọn thảo khấu Andalite. Tao biết tên tuổi và địa chỉ của tụi mày, và tao sẽ tiết lộ cho hắn biết.” David nhìn qua Jake. “Cònmày,” nó lại nhìn sang tôi.“Visser Ba có thể đối xử với tụi mày như đã đối xử với cha mẹ tao. Và hắn cũng sẽ dễ dàng đoạt lại chiếc hộp xanh từ tay tụi mày thôi.”

Nói xong, David xô ghế đứng dậy.