← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 9

David bỏ đi. Liền lúc đó Marco thật chạy lại chỗ tụi tôi, mặt cậu ta lộ vẻ phẫn uất.

Tôi đứng bật dậy.

“Rachel, bồ tính làm gì vậy?” Cassie nói,đưa tay vịn cánh tay tôi.

Nhưng Jake bảo.“Cứ để cho nhỏ đi.”

Tôi bám theo cái lưng David khi nó len lỏi xông qua đám họ trò đang ùa vào. Ngay ngoài sảnh vắng, David bắt đầu thay đổi - nó đang hoàn hình. Cho đến lúc đi qua cửa ra tới sân thì David đã trở lại là chính nó. Có lẽ sắp hết thời hạn hai giờ để biến hình rồi nên nó không dám liều để lâu hơn. Nếu quá hai tiếng, nó sẽ mắc kẹt trong lốt Marco và sẽ mất hết quyền năng biến hình.

Tôi đuổi kịp David khi nó dợm bước ngay qua bãi cỏ. Tôi chộp vai nó, giật phắt lại. Tôi đang điên tiết đây.

“Mày muốn đánh nhau ngay tại đây à?” Nó ngạo nghễ hỏi.

“Tại sao lại không?” Tôi quát lại.

David phá lên cười, có vẻ do dự.“Không đời nào mày dám biến hình ở đây đâu.”

“Tao không cần phải biến hình mới khống chế được mày.”

“À,đôi khi mày cũng quên khuấy rằng mày là con gái đấy, Rachel.”

“Còn mày làđồ sâu bọ.” Tôiđộp ngay.“Muốn biết ai thắng trong cuộc đấu tay đôi này không?”

“Hà hà… màyđang đau lòng cho cái thằng bạn chim của mày chứ gì? Mày mết nó dữ vậy sao?” David cười nham nhở.“Ôi, lãng mạn quá xá! Nhưng mày biết đó, tuổi thọ của chim ngắn ngủn à!”

“Thì sâu bọ cũng thế.”

“Sao? Mày tính hù tao à?”

“Không. Tao chỉ muốn cho mày biết tụi tao đã biết mày tính bán đứng tụi tao cho Visser Ba. Tụi tao cũng có quân gài trong hàng ngũ bọn Yeerk mà.”

David phun nước miếng phì phì.“À há…”

“Chớ mày nghĩ làm sao tụi tao biết bọn Yeerk triển khai kế hoạch tấn công các vị nguyên thủ quốc gia? Làm sao tụi tao biết một người trong số họ là kẻ Bị mượn xác?”

David hơi ngẩn người ra một chút, có vẻ tin tôi nói thật. Đúng, tụi tôi đã không cho David biết về Erek và những người Chee.

“Cho nên, màyđem rêu rao tụi tao cho Visser Ba vào lúc nào là tụi tao biết ngay.”

David nhún vai.“Một thỏa thuận lớn à nha. Nhưng tụi mày chẳng làm gì được đâu.”

“Ừ, có thể mày nói đúng.” Tôi công nhận.“Cho dùđược báo trước thì tụi tao cũng không thọ lâu.” Tôi cúi sát xuống, thì thầm vào vai David.“Nhưng một số người trong tụi tao sẽ sống đủ lâu, để bảo đảm là cha mẹ mày… Thế, hãy tưởng tượng đi cưng.”

David lùi lại, rồi co tay thụi thẳng vào mặt tôi. Né được cú đấm, tôi kẹp đầu nó vào cánh tay mình rồi chọc chuôi nĩa vào tai nó.

“Mày muốn gây chiếnvới tụi taohả?Đó là chuyện khác,tụi tao sẽ đáp trả tới cùng,” tôi nạt lớn."Nhưng nếu mày cứ cố bán đứng tụi tao cho Visser Ba, thì gia đình nhỏ của mày sẽ không bao giờ đoàn tụ được đâu. Không bao giờ!"

Rồi tôi quay đi, người run bắn lên. Các cơ bắp nơi cổ tôi cứ giần giật. Đột nhiên, tôi cảm thấy nhức đầu không thể tả.Hai tai tôi lùng bùng.

Tôi mệt lử rồi. Nhưng còn hơn thế nữa kìa. Người tôi đang phát rồ lên vì sự hung tàn.

Tôi vừa mới làm gì thế nhỉ? Trong suốt thời gian chống chọi với bọn Yeerk, chưa bao giờ tôi lại tuôn ra những lời đe dọa như vậy. Có chuyện gì xảy ra với tôi chăng?

Tôi cảm thấy…không hẳn là xấu hổ. Nhưngtôi biết mình sẽ chẳng bao giờ thổ lộ cho Cassie biết mình đã nói gì với David. Hay với Tobias và kể cả Marco cũng vậy.

Và với anhJake, tôi cũng thấy mình sôi sục một cảm giác căm ghét cực độ đối với ảnh. Tôi hổng biết giải thích cách nào. Nhưng tôi thề rằng là vào lúc đó tôi ghét anh Jake còn hơn cả ghét David nữa.

Đáng lẽ tôi phải quay lại căng-tin. Đáng lẽ tôi phải kể cho cả bọn tất cả chuyện đã xảy ra. Nhưng anh Jake đã biết rồi, đúng không? Anh Jake, người thủ lãnh thông minh, quả quyết của tụi tôi, đã biết tất cả mọi thứ về tôi.

Và tôi hổng thể nhìn mặt ảnh. Tôi hổng thể đối diện với những gì ảnh biết về tôi.