CHƯƠNG 10
Ba mẹ anh Jake về nhà vào buổi tối hôm đó. Dì dượng đã đi xuống phố để giúp đỡ người anh em bà con của anh Jake và tôi. Tên ảnh là Saddler. Ảnh là một cậu trai khó ưa, nhưng ảnh đang bị thương nặng sau một tai nạn. Giờ thì ảnh được chuyển đến bệnh viện nhi gần nhà tụi tôi.
Mấy người bà con của Saddler sẽ ở chung với anh Jake và gia đình ảnh. Nhưng nhà tôi cũng phải giúp, mặc dù mẹ tôi đã không dính dáng gì với gia đình Saddler kể từ khi ba mẹ tôi ly hôn.
Tôi được thông báo tất cả chuyện đó sau khi đi học về. Tôi nói”được thôi” vàlết vô giường, nằm úp mặt vào gối, xuội lơ luôn.
Dù mệt bã người, tôi vẫn không tài nào ngủ được. Thiệt là một cảm giác vô vọng.
Đầu óc tôi kêu vo ve mãi, như thể tôi đã uống trọn cả sáu bình cà phê bự. Tôi nghĩ mãi,không biết từ xưa tới giờ tôi có phải luôn vậy không nữa? Trở ngược lại trước khi vào hội Animorph, trước khi gặp một người ngoài hành tinh đang hấp hối đã thay đổi cả cuộc đời tụi tôi, lúc đó tôi là ai ta? Tôi cố gắng nhớ lại, nhưng hoá ra không hề như tôi đang suy nghĩ về chính mình. Mà y như tôi đang nhớ một cô nhỏ nào đó tôi đã từng quen. Như nhỏ là một người quen tôi đã quên khuấy đi mất cho tới khi có ai đó nhắc giùm. Giống như là“Ồ, đúng rồi, nhỏ Rachel. Tôi nhớ ra nhỏ rồi."
Con nhỏ Rachel-ngày-xưa mê thể dục dụng cụ.Mê mua sắm. Tôi đoán tôi hổng bao giờ chính xác là kẻ khoái-đàn- đúm-tiệc-tùng. Nhưng tôi đang cố hình dung ra mình hồi trước, và rồi, hình dung ra Rachel-ngày-nay chọc nĩa vào tai người ta và dọa sẽ thanh toán gia đình họ.
Tôi thấy mắc cười quá đi. Điên rồ hết biết. Ý tôi là, tôi không phải là đứa con sinh ra trong một gia đình chuyên bị ngược đãi hay đại loại thế. Ờ, đúng, ba mẹ tôi ly hôn, nhưng có lẽ có tới một phần ba tụi nhóc ở trường tôi có cha mẹ ly hôn, và một phần ba khác từng muốn cha mẹ chúng ly hôn.
Tôi hổng bao giờ phải tự hỏi coi ba mẹ có thương tôi không. Tôi biết ba mẹ luôn thương tôi. Ba mẹ luôn nói ra điều đó. Và ba mẹ cũng thể hiện điều đó.
Tôi không hề dùng thuốc kích lực hay gì ráo. Nhưng trong chừng mực nào đó, bằng cách nào đó, tôi đã từ một cô nhỏ-đôi-khi-miệng-lưỡi-sắc-sảo trở thành…ờ… như Marco nói, Công Chúa Chiến Binh Xena.
Điều khùng điên nhất là tôi chẳng hề nhận ra mình đang thay đổi.Nhưng mấy đứa kia rõ ràng đã nhận ra. Anh Jake nhận ra. Khi ảnh biết đã tới lúc cần xuống tay giết-hoặc-bị-giết với David, ảnh đã biểu Ax đi kêu tôi. Chứ hổng phải Marco. Hổng phải Cassie.“Kiếm Rachel.”
Và trong căn-tin trường, ảnh đã để mặc tôi đi, ảnh biết rõ việc tôi sẽ làm. Sau đó tôi gặp Cassie trong tiết sáu. Nhỏ chẳng thèm hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra. Nhỏ chẳng hỏi coi tôi đã nói gì với David. Nhỏ đã biết.
Tôi có thể nói, "Hãy nhìn vào những trận đánh mà tôi đã trải qua coi." Cũng đáng là một lời biện minh lắm chứ. Chỉ trừ một điều rằng Cassie cũng tham dự những trận đánh đó. Cả Marco. Và Tobias nữa.
Liệu rằng Tobias có làm điều tôi sẽ làm? Coi, đó là câu hỏi dành cho kẻ chuyên giết chóc. Bởi vì cho tới nay Tobias sống cuộc đời của kẻ săn mồi. Cậu ấy hẳn đã có đủ lý do để làm vậy. Nhưng tôi vẫn tự hỏi liệu ngay cả cậu ấy cũng có dám đi xa tới mức như tôi đã đi không.
Và, tôi còn thắc mắc một điều khác. Nếu mà David ngó lơ lời đe dọa của tôi thì sao? Liệu tôi sẽ… liệu tôi có thể…
“Rachel!Điện thoại kêu réo um xùm nãy giờ, sao chị không nhấc máy?”
Tôi nhỏm phắt dậy. Bên ngoài cửa sổ phòng tôi, trời đã xâm xẩm tối."Gì cơ?" Tôi buột miệng hỏi mà hổng cần câu trả lời.
Jordan, nhỏ em tôi đút đầu vô phòng, gào“Xời ơi, anh Jake đang gọi đó!”
Đầu tôi kêu binh binh, tôi với lấy ống nghe, miệng lảm nhảm.“A lô?” Còn tay kiađưa lên vuốt tóc.
“Tớilúcrồi,” Jake thông báo. “Cáiđề án tín dụng phụ trội của tụi mình bắt đầu hoạt động rồi. Giờ thì phải hích nó thêm một cú nữa.”
“À… à… em tới liền.”
Trời đất, khi thiếu ngủ tôi cứ lẩn thẩn vậy đó. Chúng tôi còn một nhiệm vụ hết sức quan trọng là phải lo kìa kìa. Tối hôm qua chúng tôi đã thất bại và mém sập bẫy của Visser Ba.
Ủa, mới hôm qua thôi sao? Thật không tin nổi! Chỉ mới hôm qua thôi mà ngần ấy sự kiện đã diễn ra.
Tôi vùng dậy, vào nhà tắm vỗ nước lạnh lên mặt, rồi vớ cây lược lia vài đường lên tóc. Xong, tôi xuống lầu gặp mẹ, định bụng sẽ bịa ra một lý do hay hay nào đó cho việc cần phải đến nhà Cassie gấp.
“Rachel,” mẹ nói ngay khi thấy tôi xuống được nửa cầu thang.“May là có conở nhà! Con coi chừng bé Sarah để mẹ vào bệnh viện chăm sóc Saddler giúp dì dượng con nha.”
Chút xíu nữa là tôi buột miệng nói“Được thôi. Điều đó sẽ chắc chắn phá vỡ kế hoạch tấn công vào một nơi được bảo vệ hết sức nghiêm ngặt và để rồi cả đám sẽ bị đập cho tơi tả.”
Nhưng rồi tôi lại tỏ vẻ hờ hững bảo.“Mẹ muốn con trông chừngJordanvà Sarah à?”
“Không cần ai trông chừng em hết á!”Jordannhấm nhẳng phản ứng.
“Íẹ!” Tôi trêu. “Em là người trông trẻ hay là trẻ được trông đây? Chắc là trẻ được trông rồi!”
“Mẹ! Con hổng chịu đâu! Con giữ Sarah được mà!”Jordanphản đối kịch liệt.
“Vậy sao? Bé con!” Tôiđổ thêm dầu vào lửa.
Hừm, chắc bạn cũng đoán sự thể có kết cục ra sao rồi. Mười phút sau, tôi đã lẻn ra cửa, và mười phút sau nữa tôi đã hoàn hình bên trong Dưỡng đường Thú hoang.
Cả mấy đứa kia đều đã có mặt. Ax, Tobias, anh Jake, Cassie, và Marco. Ít nhứt, tôi cũng cho rằng đó là Marco chứ không phải là David biến thành.
“Marco,” tôinói ngaykhi đã hoàn hình xong.”Bồ có biết bồ là một con cóc không?”
“Hãy hôn tuiđi, tui sẽ biến thành hoàng tử.” Marco tí tửng.“Tui sẽ là Hoàng-tử-biết-mình-là-Cóc. Tui biết bồ khoái tui, thú thiệt đi. Dẫu sao thì bồ cũng là con gái. Còn tui… tui là… tui.”
“Phải rồi! Marco này là Marco thật đây!” Tôi dài giọng.
Cassie cười khanh khách.“Mình cũng vừa thử cậu ta. Mình hỏi Marco xem cậu ta có còn nhớ lúc biến thành cá hồi hay không. Chỉ để thử trí nhớ của cậu ta í mà.”
“Và tuiđáp là cũng không đến nỗi tồi, ngoại trừ lớp nước sốt cay quá trời luôn, và thế là tui đâm ra nghiền tương mù tạt. Nào, giờ thì mấy bồ có thôi ngay cái trò thử thiếc đó không? Tui sợ, tui mà quên mất lớp lang nào đó thì hổng chừng nhỏ Rachel sẽ biến thành gấu xám và xé banh tui ra trước khi tui có dịp phân bua cái gì…”
“Thôi nào, vào việc thôi.” Jake vãn hồi trật tự. Ảnh thảy cho Ax một cái nhìn ý nhị rồi hất đầu qua tôi.
Ax nói bằng giọng truyền riêng tư.
Tôi kín đáo gật đầu. Đúng là tôi đã quên béng rằng David đã từng là một đứa trong bọn chúng tôi và cũng có quyền năng biến hình. Nhưng Jake thì không - cái gì ảnh cũng tính hết rồi.
Jake phác ra một kế hoạch mà về cơ bản, cũng giống như lần trước tụi tôi đột nhập vào phòng đại tiệc của khu nghỉ mát. Có thêm một chút thay đổi cho có vẻ thuyết phục. Tất cả tụi tôi đều làm bộ sôi nổi phản bác ý này ý nọ cho nó thêm phần thuyết phục hơn nữa.
Mãi đến lúc chúng tôi biến hình và bay đi, Jake mới cho tôi biết ảnh đã tính toán điều gì trong đầu.
Marco vừa nói vừa cười.
Cậu ấy đúng. Đó là một kế hoạch ác liệt, điên rồ, không thể kiểm soát và cực kỳ bạo lực.
Và Chúa sẽ phù hộ tôi, tôi thích điều đó.