CHƯƠNG 11
Đó là khu nghỉ dưỡng Marriott bên bờ biển. Nó đã được dùng làm nơi tổ chức hội nghị cấp cao của các nhà lãnh đạo gồm Tổng thống Mỹ, Thủ Tướng Anh, Tổng thống Pháp, Tổng thống Nga và Thủ tướng Nhật Bản.
Có an ninh không? Ồ, có chứ. Có hẳn một đội an ninh. Gồm rất nhiều tay quần áo sẫm màu, đeo kính râm với ống nghe bên tai tụ tập nhiều hơn bao giờ hết ở cùng một nơi. Giống y như hội nghị của lực lượng Đặc Nhiệm quốc tế vậy.
Chừng đó đã đủ tệ rồi. Nhưng mà tệ hơn nữa là có vài tên trong số này là bọn Mượn Xác. Chắc chắn có vài tên trong số đội đặc nhiệm Mỹ. Có lẽ có vài tên trong đội đặc nhiệm Pháp, Anh, Nga và Nhật Bản nữa.
Và tụi tôi biết là Visser Ba đang ở đó, làm tất cả mọi chuyện với rặt những suy tính độc ác, méo mó của hắn để tìm cách biến những người đàn ông quyền lực này thành bọn Mượn Xác.
Tụi tôi còn biết rằng ít nhứt đã có một trong số các nhà cầm quyền này - tụi tôi hổng biết đích xác là ai - đã bị mượn xác.
Vậy nên, về cơ bản thì đây là một nhiệm vụ khó. Ngay cả đối với tụi tôi. Là vì có quá nhiều tay đang nhìn ngó và bắn vào bất cứ thứ gì có vẻ khả nghi.
Nhưng đó cũng là nhiệm vụ tụi tôi phải làm. Tới lúc phải làm. Nếu bọn Yeerk biến những người đó thành kẻ bị mượn xác thì chấm hết. Trò chơi kết thúc.
Tụi tôi đã từng thử một cách tiếp cận khôn khéo. Tụi tôi đã bước thẳng vào một cái bẫy gài sẵn.
Giờ thì Jake đã sẵn sàng cho một-cách-ít-khôn-khéo-hơn.
Đại loại như khi bạn đang chơi cờ tướng bạn biết chắc mình sẽ thua liểng xiểng, thế là bạn bèn cầm nguyên cả bàn cờ mà hắt toẹt xuống sàn nhà vậy.
Kế hoạch là vậy đó.
Điểm dừng đầu tiên là Khu Lâm Viên. Tôi có đủ bộ hình biến. NhưngTobias, Cassie, Marco, và Ax cần thâu nạp ADN của con gì đó phù hợp cho“công vụ về khuya” của mình.
Tụi tôi cần những hình biến khổng lồ, có thể gây xáo trộn tưng bừng, có thể hứng vài phát đạn mà không ăn nhằm gì, đại loại như voi và tê giác í mà…
Khi việc hấp thụ ADN đã xong, tụi tôi thẳng hướng bờ biển trong lốt mòng biển. Quả là một cuộc hành trình gian nan. Gió giật từng cơn, thi đua cùng với những đợt sóng cao vút.
Sấm chớp bắt đầu ì ầm nổi lên.
Marco gào lên khi tia chớp đầu tiên nhá lên thắp sáng mây và sóng.
Theo sau tia chớp loằng ngoằng đó là một khoảng dừng. Một tia chớp khác nhá lên. Rồi thêm một quãng nghỉ nữa. Bất thình lình, bầu trời đầy những tia chớp dày cỡ thân cây chen chúc nhau chạy ngang qua - tựa như ánh đèn sân khấu báo hiệu buổi biểu diễn đang mở màn. Chớp giáng ình ịch thành từng chùm lên những ngọn sóng. Hết đợt sóng này đến con sóng khác bủa vây quanh chúng tôi, ngay cả khi chúng tôi chỉ cách bờ có một trăm thước.
Lại còn sấm nữa! Hãy hình dung ra tiếng sấm to nhất từ trước tới giờ bạn từng nghe, sau đó đem nhân lên gấp năm lần! Sấm to đến choáng óc như thể đầu bạn bị nhốt bên trong thùng trống cái, rồi ai đó giơ cái dùi thép lên nện thẳng cánh vào mặt trống vậy.
Sấm chớp xong lại đến mưa như trút nước.
Marco nói.
Tobias than thở.
Jake gật gù.
Tôi bảo.
Cassie nói.
Đương nhiên là nhỏ nói đúng quá rồi. Nhưng mà, để tôi nói bạn nghe, dù có là mòng biển hay không thì đây cũng là một kinh nghiệm lạnh xương sống.
Thế này nha! Bạn là một con chim nhỏ màu trắng, nhỏ hơn cả con gà choai nữa. Đại dương thì đen như than, nhoang nhoáng toàn sóng là sóng. Nhưng bạn không thể trông thấy sóng, bởi vì mây mù che hết cả trăng sao rồi. Bù lại, cứ vài giây thì chớp lại nháng lên sáng rực, thắp sáng toàn bộ quang cảnh biển cả. Thỉnh thoảng, một ánh chớp nhờ nhờ từ xa tỏa tới, và mười giây sau tiếng sấm mới vọng đến chỗ bạn. Đôi lúc, chớp ở gần hơn, và sóng đến chỗ bạn. Đôi lúc, chớp ở gần hơn, và sóng bỗng hóa thành khoảng sậm tối để cho bạn nhận ra con sóng cao cỡ nào.
Tôi nhào xuống nước, theo sauanh Jake, lần này không ráng nhào lên hàng đầu. Tôi nể đại dương quá mà.
Tôichật vật vùng vẫy để không bị chìm. Gió giật ghê quá. Chín mét… rồi sáu mét.
Chớp lóa!
Đột nhiên, nước không còn cách sáu mét bên dưới tôi nữa, mà nó đang đang nhảy bổ vào tôi.Giống như là đang trên máy bay bay qua một ngọn núi, thình lình thấy mỏm núi nhô lên như một cái mụt nhọt sắp vỡ và nó cứ sừng sững xông tới trong khi điều duy nhứt bạn có thể làm là chờ nó tới.
Ầm!
Nước trùm kín lên tôi. Nhưng này, tôi vẫn nổi nhẹ hều lên trên mặt sóng! Tưởng gì, vậy mà sợ chết khiếp, tôi suýt cười phá lên. Biết mình chẳng thể chìm, tôi liền quạt cánh ra sau, tự tin cảm thấy mình như một chiếc phao cứu sinh.
Chúng tôi dừng cách bờ vài mét. Đâu lý gì phải áp sát chính xác. Tôi thấy bọn bạn thấp thoáng trong ánh chớp: những con chim trắng nhỏ xíu đang cưỡi sóng đen ngòm.
Jake hỏi lớn.
Từng người một điểm danh.
Khỏi cần ảnh giải thích, tụi tôi cũng biết mình sẽ biến thành cá heo. Một khi đã là cá heo thì tất cả đều ổn thỏa - cá heo vốn là chủ nhân của biến cả mà.
Nhưng trước khi thành cá heo, tụi tôi phải về dạng người cái đã. Mòng biển và cá heo còn có thể chịu nổi những con sóng hai tầng này, chứ con người thì vô phương.