CHƯƠNG 12
Cassie đề nghị.
Jake đồng ý.
Nghe có lý. Cassie luôn biến hình tốt nhất. Jake dùng nhỏ khi cần tài năng đặc biệt của nhỏ. Như ảnh dùng Marco khi cần tính đa nghi của cậu ấy. Như ảnh dùng Ax khi cần kiến thức về những người ngoài hành tinh. Như khi ảnh cần Tobias với đôi mắt tinh và tai thính của loài ăn thịt.
Như khi ảnh dùng tôi… vì cái gì? Cần sự liều lĩnh của tôi? Hay vì cần điều gì đó đen tối ẩn sâu trong tâm hồn tôi?
Giọng truyền bằng ý nghĩ của Cassie chợt ngừng lại khi nhỏ bắt đầu hoàn hình. Tôi chỉ thoáng thấy nhỏ khi một tia chớp nhá lên. Nhỏ là một mớ hỗn tạp gồm lông chim ướt sũng và da người với bộ mặt kinh dị như mặt nạ Halloween.
Tôi nghe tiếng nhỏ kêu the thé đầy ngạc nhiên và rồitrong một ánh chớp xẹt qua, tôi thấy một bàn tay người đang giơ lên chấp chới trên mặt nước.
Tôi hốt hoảng la lên.
Không có tiếng trả lời. Nhỏ đã chìm nghỉm. Thật ngu ngốc khi để Cassie đi đầu. Dẫu rằng nhỏ biến hình xịn đấy, nhưng tôi lại là tay bơi lão luyện hơn. Ngay tức thì, tôi hoàn hình thần tốc.
Tôi hét.
rồiCassie sẽ nổi lên thôi.> Jake bình tĩnh bảo.
Tôi nghĩ ảnh thật quái, nhưng vẫn tiếp tục phình to ra. Tôi nặng dần, nặng dần, và bắt đầu chìm. Tôi hớp không khí ừng ực, rồi ngay lúc ấy một đợt sóng chồm lên, vùi tôi xuống. Tôi chẳng có tay mà bơi, bàn chân kếch sù vẫn còn ngón chân chim, bây giờ đang bắt đầu dính tịt lại.
Khiếp đảm!
Không! Không! Tôi tự ra lệnh cho mình, trong khi sợ bạt hồn bạt vía. Hãy biến hình nào! Đó là lối thoát duy nhất!
Nhưng buồng phổi của tôi đã bị thiêu rụi rồi. Tôi vừa mới từ buồng phổi tí nị của mòng biển chuyển sang buồng phổi rộng rinh của người mà bên trong hổng có một chút không khí.
Tôi nghển cổ nhìn lên. Xung quanh tôi tuyền một màu đen. Đen thui lui như tôi rơi tõm vào bể mực vậy. Tới đâu đây?
Giờ thì tôi đang bơi, cái chân người quẫy đạp điên cuồng, đôi tay người cào cấu dòng nước. Nhưng tôi không thể cảm nhận được trọng lực. Tôi chẳng dám chắc là mình đang ngoi lên hay là đang ráng sức kéo mình càng ngày càng chìm sâu xuống.
Bỗng có cái gì đó va ình vào tôi. Tôi không thấy nó, chỉ cảm thấy nó như một khối cao su.
Nhỏ húc cái mũi cá heo của mình xuống dưới người tôi rồi đẩy lên cho tới khi gương mặt tôi toài lên khỏi mặt nước, hứng trọn những hạt mưa rơi.
Tôi thở gấp gáp! Một con sóng tràn lên đè tôi xuống dưới một lần nữa, tôi nuốt gọn vài hớp nước biển mặn đắng rồi lại trồi lên.
À, tôi nhận ra mình đang ngồi chàng hảng trên lưng con cá heo. Tôi liền nhoài lên trước và vỗ vỗ lưng Cassie, hổn hển“Cảm ơn” rồi thở dốc.
Khoảng mười phút sau, cả bọn chúng tôi đã thành cá heo. Cassie giúp tôi, tới lượt tôi và nhỏ giúp anh Jake. Cả đám mau lẹ biến hình kế đó. Tobias biến hình sau rốt. Cậu ấy phải qua công đoạn thành diều hâu đuôi đỏ đã, nên cả đám tụi tôi phải giữ cho cậu ấy nổi lên khỏi mặt nước.
Tobias thểu não nói.
Ax nói giọng khoan khoái.… nhẹ nhõm gì đâu. Lại vui sướng nữa chứ.>
Marco nói.
Quả vậy. Thật khó mà bức bối khi là cá heo. Cá heo trong lòng biển khơi khác nào trẻ nít tung tăng trong cửa hàng kẹo, khác nào Cassie say sưa với đám thú cưng và khác nào tôi đang tung hoành trong tiệm thời trang.
Nào, lẹ lên! Có lẽ trễ rồi đó!> Jake thúc giục.
Ax xác nhận.
Tôi phát lệnh.
Cả đám phóng đi, nô giỡn dập dềnh trên sóng nước. Chúng tôi luồn lách qua những con sóng dựng đứng, thỉnh thoảng lại hứng chí nhảy tưng lên khỏi mặt biển.
Bão ư? Hổng đáng kể! Sóng à? Càng vui chứ sao! Đêm tôi á? Ai lại thèm để ý. Chúng tôi có thể định vị bằng sóng âm. Còn gió? Càng khoái, gió tiếp thêm lực cho những cú nhảy. Sấm á? Nghe rộn rang như tiếng trống múa lân.
Chớp nữa! Ồ… nếu bạn bơi dưới nước, uốn éo thân mình và nhìn thẳng lên trên thì chớp trở thành những bong đèn nhấp nháy khổng lồ. Toàn bộ mặt nước lăn tăn ánh bạc, mà là bạc xoắn xuýt lốm đốm, vằn vện như một cái dĩa bị ai đó đập dẹp lép.
Một mắt ngước lên dòm chớp, một mắt nhìn xuống ngó màn đêm đen. Điều đó chẳng làm phiền bộ não không hề biết sợ hãi là gì của cá heo. Các sinh vật khác còn biết kinh hãi chứ cá heo không được lập trình để hoảng sợ.
Trừ phi gặp cá voi sát thủ thì bản năng sinh tồn của cá heo mới trỗi lên thôi.
Nhưng những cơn sóng cao ngất ư? Tia chớp? Gió gào thét? Mặt nước đen ngòm? Hổng nghĩa lý gì với tôi cả.
Chúng tôi hân hoan bơi dọc theo bờ biển, cho đến khi ánh chớp nhá lên chiếu sáng những ánh đèn điện kiêu sa của khu nghỉ mát Marriott. Bây giờ thì trí não người của tôi mới trở về đầy đủ, với tất cả nỗi lo sợ bàng hoàng.
Lạnh gáy làm sao. Lần này chúng tôi không biến hình dưới nước nữa, mà phải biến hình trên đầu ngọn sóng.