← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 13

Định vị bằng sóng âm, chúng tôi phát hiện một chiếc tàu ngầm đang đậu cách bờ khoảng một dặm. Ngoài ra, còn cả chục canô của đội Tuần tra Duyên hải đang quần lên quần xuống.

Họ quét đèn sáng lóa mặt biển, nhưng không sao, đó là trò trẻ con với cá heo - chẳng cần tốn chút công sức nào chúng tôi cũng qua mặt họ cái một.

Cuối cùng họ cũng khuất dạng sau hòn đảo nhỏ gồ ghề, cách bờ khoảng một dặm. Nó chỉ là một chùm đá tảng lô nhô, loe hoe vài ngọn cây. Tôi toài lên khỏi mặt nước để quan sát cho rõ. Không hiểu sao, nhưng có cái gì đó ở nơi tiêu điều này khiến tôi cảm thấy bồn chồn, thấp thỏm không yên ngay cả khi đã là cá heo.

Cả sáu đứa chúng tôi tiến vào bờ. Tôi định vị thấy đáy biển lài lài dốc, chỉ sâu chừng một mét. Ngay cả não cá heo cũng cảm thấy bồi hồi khi cảm nhận những đợt sóng xô bờ, hất chúng tôi đè lên cát, sỏi và những mảnh vỏ sò vỡ.

Marco thắc mắc.

Cassie nói.

Ngay sau đó, tôi thấy cái bụng cao xu xám của mình chạm lên cát. Cái đuôi cá heo trở nên vô dụng, hết quậy cọ.

Cassie nói.

Tôi bắt đầu hoàn hình. Sóng ở đây cao cỡ sóng ởHawaiichứ chả chơi. Khi xồ vào lòng biển dốc, những đợt sóng lại được tiếp thêm sức mạnh, khiến nước cứ dâng lên, dâng lên hoài, cho đến khi tạo thành con sóng hai tầng hung dữ.

Tôi cố định giờ những con sóng, nhưng vô phương. Một con sóng chộp lấy thân hình nửa người nửa cá của tôi hất đập vào cát. Tệ nhất là chúng tôi không được phép thò mặt ra tô hô giữa bãi biển đầy nhóc lính tuần tra - đội quân được trang bị ống nhòm hồng ngoại tuyến, có thể trông thấy tất cả mọi cử động ở nơi này.

Chúng tôi không được để bị phát hiện cho đến khi mọi thứ đã sẵn sàng đâu vào đấy. Ngoài lý do sóng biển ra, bất cứ lý do nào cũng không thể bào chữa được.

Tôi hoàn hình thành người, và lại bị tra tấn bởi mệt nhọc khôn tả. Biến hình vốn khiến chúng tôi tơi bời rồi, mà biến hình liên tục, không được nghỉ lại càng khiến cả bọn te tua.

Thiệt tình, tôi bảo đảm mình có thể nằm khểnh ra và ngủ thẳng cẳng ngay trong vũng nước nông này. Nhưng rồi tôi cũng ráng ló cái đầu ướt như chuột lột của mình lên khỏi đáy biển.

Xong, tôi lại đấu tranh tư tưởng để lại biến hình nữa.

Giờ thì mọi thứ đang thay đổi theo chiều hướng tốt. Tôi biến thành voi Phi Châu - loài voi nặng cả chục tấn. Khi phình được tới tấn đầu tiên, tôi cảm thấy sóng biển chẳng còn là cái đinh gì nữa.

Tôi lùi ra xa một chút để che giấu thân hình bồ tượng của mình, giữ cho đầu voi không nổi bật lên trên nền sáng của những ánh chớp.

Liếc qua phải, qua trái, tôi thấy đám bạn đang căng phồng lên thành những hình thù khổng lồ, núp vào trong sóng.

Jake đang biến thành tê giác. Marco cũng vừa chọn con vật tương tự. Cassie, Ax, Tobias và tôi đều biến thành voi.

Hai lốt sinh vật này đều lanh lẹ hơn cái vẻ bề ngoài lù đù của chúng. Cần phải nhiều tay súng đồng loạt khai hỏa may ra mới hạ gục được voi và tê giác. Nhưng khi thoạt tiên trông thấy chúng, người ta thường có khuynh hướng bỏ chạy cái đã.

Chúng tôi là những khối thịt nặng cả chục tấn, với sừng, vòi và cơ bắp cuồn cuộn.

Jake hỏi.

Marco trả lời.

Ax nhận xét.

Không như Jake và Marco gần như mù tịt, tôi có thể thấy tỏ tường bằng cặp mắt voi. Tôi có thể thấy những căn nhà một tầng thắp đèn tù mù gần bờ, và thấy cả tòa khách sạn rực rỡ phía xa.

Mục tiêu của chúng tôi là những căn nhà một tầng, nơi ở của các vị nguyên thủ quốc gia. Kế hoạch của chúng tôi cực kỳ đơn giản. Nếu không ngăn cản được mưu mô của bọn Yeerk thì chúng tôi sẽ biến nơi này thành bình địa. Sau đó, tất nhiên, buổi đại tiệc mà Visser Ba háo hức mong chờ sẽ bị hoãn lại.

Kế hoạch chẳng cao siêu gì. Nhưng chúng tôi còn biết làm gì khác nữa? Một bọn nhóc mệt lử, sợ khiếp vía, lo âu và bấn loạn mà đòi phải sáng suốt, dịu ngọt thì quả là không tưởng.

Tôi hỏi.

Thing. Và hắn nói là, "Tới giờNệnrồi.">