CHƯƠNG 20
Bạn nghĩ bệnh viện là tuyệt vọng? Hãy thử vô một bệnh viện nhi đi. Bạn tới một bệnh viện thường và thấy toàn người bệnh và bạn nghĩ, ồ, mấy chuyện đó chỉ xảy ra với người già thôi á. Bạn biết đấy, như bệnh ung thư phổi hay bệnh suy giảm thần kinh[5]hay thứ gì đó tương tự.
Nhưng trong một bệnh viện nhi, bạn thấy rất nhiều bệnh nhân giống y chang mấy đứa thường ngày ngồi chung xe buýt tới trường với bạn vậy. Điều đó khiến bạn lo âu.
Saddler nằm trong phòng săn sóc đặc biệt - nơi cách địa ngục chỉ tấc gang.
Mỗi phòng như vậy có bốn giường, nếu bạn có thể gọi đó là cái thứ đó là“giường” khi mà mỗi thứ đó đều cómáy móc ở trên đầubạnđể theo dõi nhịp tim và não bộvà cả đống những thứ khác chi chít dây dợ truyền dịch xanh đỏ.
Ba trong số bốn cái giường kín bệnh nhân.Giường Saddler cách xa cửa nhất. Vừa nhìn thấy ảnh, tôi liền nghĩ: Chà, mình tin vào cái chết ân huệ. Chẳng ai lại ham mình ở trong tình trạng… bèo nhèođến thế.
Nhưng tôi nghĩ điều đó thiệt khùng hết biết, vì về sautôi nghe người ta bảo rằng: chín mươi lăm phần trăm trẻ nguy ngập nhất được đưa vào đây đã sống sót. Tuy nhiên, chẳng ai dám lạc quan về Saddler. Có lẽ ảnh sẽ nằm trong nhóm năm phần trăm trẻ xấu số kia. Ít ra, đó là điều tệ nhất chúng tôi nghe được từ các bác sĩ hôm đưa ảnh vào nhập viện…
Giờ thì…ờ, để tôi chỉ nói về chuyện mọi người phản ứng bằng những cách khác nhau ra sao với hai từ“phép lạ” nha.Chúng tôi gần như không thể tiếp cận được giường của Saddler, bởi vì tất cả các bác sĩ và y tá đều đang xúm xít ở đó.Vài người trông như thể họ mới được Leonardo DiCaprio[6]khen họ là hết sức xinh đẹp. Họ trông thực sự rạng rỡ. Những người khác như phát rồ. Vài người hoảng sợ.
Mẹ Saddler líu ríu đuổi theo bác sĩ trưởng.“Thưa, bác sĩ Kaehler! Tình trạng con tôi sao rồi ạ? Cháu nó có sao không, thưa bác sĩ?”
Bác sĩ Kaechler có vẻ như đang nổi điên.“Sao rồi ư?Hỏi hay lắm. Câu hỏi rất hay.Tôi đã báo với bà là chúng tôi đã gặp sự cố cách đây một giờ. Tim con trai bà ngừng đập. Chúng tôi hối hả đưa cậu ta vào phòng mổ,nhưng hoàn toàn thành thực mà nói, cậu bé sẽ không bị mổ."
"Nhưng-" bà mẹ lên tiếng.
Viên bác sỹ làm lơ dì ấy. "Tôi dám cá cả cuộc đời nghề nghiệp của tôi là Saddler sẽ chết trong vòng một tiếng nữa. Rồi thì,trời ạ, khi người ta đang chuyển con trai bà tới phòng mổ thì thang máy trục trặc - nó bị kẹt hay sao đó. Hình như các bác sĩ và y tá bên cậu ta bị ngất xỉu. Khi họ tỉnh dậy thì thang máy đã hoạt động trở lại. Họ vội vã đẩy con trai bà vào phòng mổ thì… thì… cậu ta mở choàng mắt ra!”
“Cái gì?”
“Thì nó mở mắt ra và nói‘Chào!’”
Mẹ Saddler ngỡ ngàng. Rồi, dì té tát đẩy các bác sĩ và y tá qua một bên và lách vào đứng nhìn chằm chằm cậu quý tử của mình, không tin nổi.
Ngay lúc đó, Saddler ngồi dậy, trông ảnh khỏe re y như mới đi chơi đá bóng về.
"Làm thế nào mà như vậy được?" Ba Saddler hỏi.
Vị bác sĩ trưởng lắc đầu nguầy nguậy.“Vậy đấy. Cậu bé chẳng hề hấn gì cả. Tôi nhấn mạnh là không hề có thương tích gì. Không gãy xương, chẳng bị dập nội tạng, cũng chả bầm tím gì để mà quýnh quíu cả lên.”
Bác sĩ trưởng nổi khùng lên cũng là điều dễ hiểu. Là một nhà khoa học, ông khó mà tin vào những câu chuyện cổ tích xảy ra trong bệnh viện…
“Một phép lạ.” Mẹ Jake sẽ sàng nói.
“Tôi chả tin vào phép lạ.” Baảnh tiếp lời.“Nhưng điều này thật diệu kỳ. Mới hôm qua tôi còn thấy nó nằm chèo queo như khúc dồi sống vậy đó…”
Ba mẹ Saddler mừng rú, cứ ôm ấp ảnh, hôn hít, khóc, cười đủ kiểu. Thật là một cảnh tượng gai người - đến tôi mà cũng thấy cảm động hết sức.
Nhưng rồi tôi bắt gặp cái nhìn của anh Jake.
Ảnh là người duy nhất không hề vui trong buổi đại tiệc mừng vui này.
Ảnh đang quay mặt đi, cố che giấu nét giận dữ đang ánh lên trong mắt.
“Có chuyện gì vậy?” Tôi hỏi.
Ảnh chỉ thốt ra một từ. Và tôi biết là tôi đã quá mù quáng nên hổng nhận ra. Chẳng hề có phép lạ nào cả.
Jake nói:“David.”