CHƯƠNG 21
Jake và tôi lỉnh ra khỏi đám đông. Không một ai chú ý vì mọi người đang mải chứng kiến phép lạ.
“Anh nghĩ David biến thành Saddler sao?”
“Phải. Mấy ngày trước anh có kể chuyện Saddler cho cả nhóm mình nghe. Lúc đó anh chợt thấy mắt David sáng bừng lên, nhưng anh không để ý. Vả lại tụi mình cũng bận túi bụi mà.”
Tôi gật đầu.“Ừ, nhưng đó chỉ là lốt biến hình thôi. Nếu nó quá hạn hai giờ thì nó sẽ là Saddler mãi mãi, đồng thời nó cũng mất luôn khả năng biến hình.”
“Có gìđâu, cứ mỗi hai giờ nó chỉ việc lẻn vào nhà tắm hoàn hình rồi lại biến hình thôi. Còn ba mẹ Saddler hả? Em nghĩ họ sẽ nhận ra con mình đột nhiên khác lạ sao?”
Jake nói đúng. Ba mẹ Saddler tưởng đã mất con, nay ảnh còn sống trở về thì mừng húm rồi… Cho nên, nếu ký ức của Saddler có xê xích gì thì họ cũng sẽ cho là lẽ thường tình thôi. Nếu Saddler chẳng còn nhớ tên bạn bè hay món ăn ưa thích của mình, hay cư xử lạ lùng, thì điều đó vẫn có thể chấp nhận được, sau những gì ảnh đã trải qua. Vả lại, Saddler vốn“cà chớn” lắm, cho nên David sẽ dễ dàng thế vai ảnh.
Làm sao mà gia đình ảnh có thể nghi ngờ nhân thân của ảnh được? Chỉ là hình biến thôi ư? Dĩ nhiên là không rồi.Bất giác, tôi quýnh quáng cả lên.
“Vậy, Saddler… Saddler thật đâu rồi?”
Jake đăm chiêu.“Anh nghĩ chúng ta phải hỏi thẳng David thôi.”
Tôi nhìn Saddler qua kẽ hở bất chợt lộ ra giữa đám người đang chộn rộn vây quanh. Nó cũng nhìn lại tụi tôi - trong ánh nhìn của nó mang đầy vẻ chiến thắng.
Thế rồi, bức tường người lại bu xung quanh giường nó. Tôi chẳng ngạc nhiên chút nào khi một giờ sau, Saddler đột nhiên đòi vào phòng vệ sinh. Sau đó nó bước lại chỗ tôi và Jake.
“Jake, Rachel, tớ mừng là anh em họ mình đã tới thăm. Thật đấy, vui lắm.”
“Mày sẽ không thoát khỏi chuyện này đâu,” Tôi nói riêng với nó.
“Không thoát á? Tao thoát rồi còn gì. Hai tụi mày định làm gì? Thằng Saddler thật tiêu rồi. Giờ thì mấy con người hiền lành kia đã thấy con trai mình tai qua nạn khỏi. Vậy tụi bay tính làm gì nữa hả?”Hắn dợm bước đi, rồi quay trở lại, như thể hắn vẫn còn một điều bí mật tức cười nào đó cần thông báo.“Nè, tao cần cái hộp xanh, quý vị anh em họ à. Mang nó lại đây cho tao. Tụi mày có hai mươi bốn tiếng đồng hồ để thực hiện. Bắt đầu tính từ bây giờ.”
Hắn cười lớn tướng lên cho mọi người cũng nghe. Mọi người cũng cười theo, sung sướng vì tai họa thảm khốc nhất đã không ập lên đầu gia đình mình. Tôi và Jake cũng ráng cười mà lòng tan nát.
David đã thắng tụi tôi.
Tôi và Jake rời khỏi phòng săn sóc đặc biệt, thẫn thờ đi qua hành lang vắng tanh.
“Nào, chúng ta phải lập kế hoạch ngay tại đây,” Jake quyết định.
“Kế hoạch gì?”
“Trước đây chúng ta không biết mình có đang bị David rình rập, theo dõi hay không,” Jake từ tốn nói.“Nhưng bây giờ chúng ta đã biết chắc chắn nó đang ở đâu rồi. Như vậy là lúc này chúng ta đã tương đối an toàn.”
“Vậy anh tính làm gì? Trao cái hộp xanh cho nó à?”
Jake quắc mắt.“Khôngđời nào!”
Tôi cười mà lòng dạ rối bời.“Ừ, rồi sao nữa?”
“Hơ…anh chưa biết. Em có ý gì không?”
Nụ cười của tôi vụt biến mất.“Vậy nghĩa là sao?”
“Nghĩa là… em nghĩ chúng ta nên làm gì với David?”
Một cô y tá xuất hiện và mỉm nụ cười thường trực với tụi tôi. Khi cổ đi khuất, tôi nói tiếp, "Nghe này, anh Jake, em hổng biết anh đang nhắm tới điều gì. Và anh biết không? Em hổng chắc là em thích những gì anh nghĩ về em đâu á."
"Sao? Em đang nói gì thế?"
"Hôm trước anh chưa trả lời câu hỏi của em, anh Jake. Em muốn biết câu trả lời. Khi David rời căn-tin và em đi theo hắn, lúc đó Cassie biểu đừng nhưng anh nói hãy để em đi, chính xác là anh đã nghĩ là em sẽ làm gì hay nói gì với David?"
Anh Jake gật đầu. "Ồ. Hoá ra là chuyện đó."
"Vâng, đúng là 'Ồ, hoá ra là chuyện đó.' đấy. Anh đã trông đợi em làm gì với David? Anh có nghĩ em sẽ giết hắn không? Có không? Có phải đó là lý do anh để em đi theo hắn không? Có phải đó là lý do anh biểu Ax đi kiếm em không? Bởi vì anh nghĩ em là một thứ điên khùng hung dữ mà anh có thể gọi khi nào anh cần ai đó làm chuyện gì nhơ nhớp phải không?"
"Nghe này, Rachel, mỗi đứa trong tụi mình đều có mặt mạnh và mặt yếu."
"Vàmặt mạnhcủa em là làm một sát thủ điên cuồng phải không?" Người tôi run lên.
"Anh hổng nói vậy."
"Anh đã KHÔNG hổng nói vậy!"
"Thôi được, Rachel. Em muốn biết điều này, tốt thôi. Anh nghĩ em là đứa can đảm nhất bọn. Anh nghĩ trong một trận đánh tồi tệ nhứt anh sẽ muốn có em bên anh hơn là bất cứ ai khác. Nhưng, đúng, Rachel, anh nghĩ có điều gì đó thực sự đen tối chìm khuất trong con người em. Anh nghĩ em sẽ là kẻ duy nhứt trong bọn cảm thấy thất vọng nếu ngày mai mọi chuyện này chấm dứt. Cassie ghét tất cả những thứ này, Marco có lý do riêng của nó khi tham gia vào cuộc chiến này, Ax chỉ muốn về hành tinh quê nhà của cậu ấy và chiến đấu chống bọn Yeerk với đồng bào cậu ấy, còn Tobias… ai biết Tobias muốn gì thêm nữa không? Nhưng em, Rachel, emmêchiến tranh. Chính đó là điều khiến em trở nên rất can đảm. Chính đó là điều khiến em trở nên cực kỳ nguy hiểm đối với bọn Yeerk."
Tôi để những lời nói của ảnh thoảng qua tai. Tôi đã nghe, có lẽ sau này tôi mớithấm, nhưng tôi không hề muốnthấmnó ngay lúc này.
"Anh ĐÃ nghĩ là một ngày nào đó em sẽ giết David. Lạy Chúa tôi."
"Không. Anh nghĩ em sẽ đe doạ hắn. Anh nghĩ em sẽ nói những lời làm hắn sợ. Anh nghĩ em sẽ nói những gì em buộc phải nói. Và anh nghĩ là trong cả mấy đứa tụi mình, David sẽ có vẻ sợ em nhứt."
Một người điều dưỡng đẩy một cái giường bệnh chậm rãi đi ngang qua. Tôi cố gắng nhìn nhận bản thân theo cách của anh Jake đã nhận ra tôi. Có đúng không? Có phải tôimêcuộc chiến này?
"Anh lo cho em, Rachel. Lo hơn bất kỳ ai trong đám tụi mình không kể Tobias. Anh cảm thấy cuộc chiến này đối với em cũng y như rượu với kẻ nghiện. Anh hổng biết là chuyện gì sẽ xảy ra với em khi một ngày nào đó tất cả sẽ chấm dứt. Em sẽ làm gì? Trở lại là người-mua-sắm lừng danh nhứt thế giới? Trở lại làm vận động viên thể dục dụng cụ và đạt điểm thứ hạng cao hay sao?"
Tôi cười cay nghiệt. "Anh lo cho em à? Vậy còn anh sẽ làm gì? Anh Jake, bây giờ anh là thủ lĩnh. Anh phải ra những quyết định sống còn. Mọi lúc. Anh đã học để làm điều đó. Và," tôi cay đắng nói thêm, "anh đã học cách dùng người. Anh dùng họ dựa vào mặt mạnh và mặt yếu của họ. Lo cho em ư? Làm giống như là khi mọi chuyện kết thúc anh sẽ trở lại làm một tay chơi bóng rổ hạng xoàng và một học sinh nghiêm túc được đấy? Anh còn chưa lên cấp ba nữa đó, và anh lại là kẻ được truy lùng ráo riết nhứt của Đế chế Yeerk. Visser Ba sẽ sẵn lòng trả công nguyên một con tàu Lưỡi Rìu để đổi lấy cái đầu anh cắm trên cọc. "
Hai anh em tôi chợt lặng đi một lúc. Từ bên trong vẳng ra tiếng cười. David đã từ phòng tắm trở ra. Hoàn hình, biến hình trở lại và lại ổn trong vòng hai tiếng nữa. Hắn có thể làm như thế hàng tuần, có thể hàng năm. Ban đêm hắn có thể hoàn hình để ngủ, trong bóng tối hắn đủ giống Saddler. Ở trường hắn có thể hoàn hình và biến hình giữa các tiết học, trong một ngăn của phòng vệ sinh nam. Không phải lo về quần áo. Hắn mặc vừa đồ của Saddler.
Đồ sâu bọ. Thứ sâu bọ ti tiện và độc ác.
Cảm xúc trong tôi kéo tôi trở lại thực tại.
"Em sẽ không chịu thua đâu, anh Jake," tôi nói, nhìn chằm chằm xuống tấm vải sơn lót nhà bóng loáng. "Có lẽ anh đúng. Có lẽ em có vẻ khoái chuyện đó thì phải. Nhưng em vẫn biết ranh giới là ở đâu. Và em sẽ không vượt qua nó. Em không phải là cái thứ đồ điên khùng. Em biết điều em đang làm là gì."
Anh Jake gật đầu. "Anh biết là em biết ranh giới mà. Nhưng mỗi người đều tự vạch giới hạn riêng cho mình. Lằn ranh của Cassie ở một nơi. Của Marco ở một nơi khác. Của em cũng khác nữa. Còn của anh thì…" Ảnh ráng cười mà không cười được. "Chẳng hạn như, ờ, anh đã thường nghĩ lằn ranh anh vẽ ra cho mình là dùng bạn bè mình, dùng chính em họ mình để làm những chuyện nhơ nhớp cho bản thân anh. Thử đoán coi, nó không đúng sao? Xin lỗi em, Rachel."
Tôi chẳng nghĩ ra được tại sao tôi lại làm điều kế tiếp. Bởi vì tôi không thuộc kiểu người đó. Nhưng tôi ôm chặt Jake. Và ảnh cũng ôm chặt tôi.
Và rồi ảnh thì thầm vào tai tôi, "Được rồi, giờ thì tụi mình nghĩ cách hạ tên sâu bọ này đi."
"Anh biết trước chuyện này rồi, đúng không, ông anh họ của em," tôi nói.