CHƯƠNG 22
“Jake và mình đã suy nghĩ kỹ lưỡng.” tôi nói. “Không cách gì, không còn cách nào khác. Hắn đã dồn tụi mình vô thế bí.”
Tôi đưa mắt nhìn khắp lượt cả đám bạn đang tụ tập trong khu chuồng thú nhà Cassie.
"Ý bồ là gì, hắn dồn tụi mình á?" Marco cao giọng. "Cái đồ sâu bọ đó đã đánh bại tụi mình á? Không thể nào. Tụi mình đã từng luôn luôn đá đít được Visser Ba thế mà lại phải chịu thua cái thằng ngu đó hả? Tui hổng tin đâu à nha."
"Nghe này, mình cũng hổng thích chuyện này. Nhưng đó là thực tế, được chưa?"
Jake giơ một ngón tay lên.“Điểm quan trọng thứ nhất: David cũng có quyền năng biến hình như chúng ta. Điều đó có nghĩa là nó cũng khó bị tiêu diệt như chúng ta vậy.Và tụi Yeerk đã từng cố hết sức để trừ khử tụi mình. Làm sao mà tụi mình thành công nếu tụi Yeerk đã từng thất bại sau khi đã xài hết lực lượng của bọn chúng và tất cả công nghệ của chúng?”
Marco nhướng mày lên, miễn cưỡng tán đồng.
Ax đồng tình.
Dĩ nhiên chẳng thấy Tobias nói gì, bởi vìTobias không ở đó. Cậu ấy ở chỗ khác.
Jake tiếp.“Thứ hai: Có lẽ David sẽ không bán đứng tụi mình cho Visser Ba ngay lúc này đâu. Nó không muốn vậy, bởi vì nó đủ thông minh để hiểu rằng bất cứ sự can hệ gì với Visser Ba đều chỉ gây nguy hiểm cho nó thôi.”
“Mình hổng tin là nó đủ thông minh tới mức đó,” Marco gay gắt nói.“Mình chỉ muốn nhấn mạnh làmình chưa bao giờ ưa cái thằng ôn đó. Ngay từ đầu mình đã bảo rằng tên nhóc nào nuôi rắn độc làm vật cưng thì thường hay rắc rối lắm mà…”
"Bồ thì ngon rồi, Marco," tôi nói.
“Thứ ba: hiện David đã biến thành Saddler, người anh em bà con của mình và Rachel.Mình phải làm gì đây?Chẳng lẽ lại để cho dì dượng mình mất con một lần nữa? Tốt hơn hãy để David sống với họ đi đã. Hơn nữa, họ sống ở nơi khác cho nên chúng ta cũng khỏi phải đụng mặt nó.”
“Mình khúc mắc ở chỗ này,” Cassie bác bỏ.“Mình không chấp nhận chuyện dì dượng của bồ mất con rồi lại nhận một người hoàn toàn xa lạ thay thế. Mình thấy như vậykhông ổnlắm.”
“Ừ, đúng là vậy thật,” tôi nhất trí.“Nhưng còn ai có giải pháp nào khác không?”
Cassie thủng thỉnh lắc đầu.“Vấn đề này không thể có giải pháp tối ưu được đâu. Jake à, việc em họ của bồ mất đi tuy kinh khủng thật, nhưng… chấp nhận một Saddler giả mạo quái quỷ thay thế… thì khiến mình muốn lợm giọng quá…”
“Thứ tư: nếu chúng ta trao cho David chiếc hộp xanh thìhắnsẽ có điềuhắnmuốn. Nhưng mình không nghĩhắnsẽ chỉ bằng lòng với nhiêu đó. Có thểhắnsẽ tạo ra một nhóm Hóa Thú nữa để phục vụ cho mục đích ích kỷ của mình.” Jake nhấn mạnh hai chữ“có thể.”
“Đúng thế.” Marco hùng hồn nói.“Cònđây là điểm thứ năm: David đã giết Tobias mà tụi mình lại tưởng thưởng chohắncái hộp hay sao?”
Đột nhiên tôi nổ tung.“Ê! Bồ tưởng tụi tôi thích chuyện này hả?Bồ nghĩ cá nhân tui thích chuyện này hả?Tui ghét cái thằng đốn mạt đó đến tận xương tủy. Tui sẽ tiêu diệthắnnếu tui… có thể…Nhưng sự thật là sự thật, trừ phi bồ điên thiệt rồi.”
Marco cười xòa.“Mình không bao giờ nghĩ rằng có ngày Rachel - Công Chúa Chiến Binh Xena - lại bị một thằng nhóc sỉ nhục. Bồ xuôi xị rồi, không ai còn e sợ bồ nữa đâu.Bồ chỉ còn là trò hề thôi á.”
Bực quá, tôi chồm lên chộp lấy cổ họng cậu ta và rít lên.“Đừng có khích mình, Marco.”
Marco chỉ cười kha kha.“Ồ, ít ra thì mình cũng lấy làm sung sướng vì điều đó. Ít ra là David đã làm lu mờ huyền thoại về một Rachel dũng mãnh. May phước là bồ còn sống sót, dù phải sống với mối hận là đã bị David xỏ mũi. Mình nghĩ, rốt cuộc thì bồ không còn là Xena nữa, nhưng có lẽ David đã là Héc-quin.”
Tôi xô mạnh Marco ra và hậm hực quay đi…
“Thôiđược rồi,” Jake nói. “Mình tính thế này nha: mình sẽ nói cho David biết chỗ cất giấu chiếc hộp xanh, và một người trong chúng ta sẽ đi cùng với nó - bởi vì nó muốn chắc chắn là không hề có cái bẫy nào đang giăng ra cả. Chắc hẳn nó sẽ đòi Cassie đi cùng. Dù sao thì nhỏ cũng ít gây phiền hà cho nó nhất. Cassie, bồ hãy lo vụ này. Vả lại chỉ có bồ là biết chiếc hộp được giấu ở đâu mà…”
“Nói không phải tự cao nha, mình đã giấu nó ở một nơi mà không ai có thể tìm ra đâu. Chỉ có điều là mình đã nhờ Ax tháo nó ra rồi.”
“Cái gì?” Marco hỏi.“Rã ra rồi à?”
Ax thừa nhận, có vẻ kênh kiệu.
“Vàđể mình có thể vận chuyển được khi đang ở lốt biến hình,” Cassie nói. “Mình và Rachel…”
“Gượm đã, Rachel cũng biết chỗ giấu cái hộp sao?” Jake nhăn trán hỏi.
Cassie bối rối.“À… chẳng là một mình mình không thể mang nó tới chỗ giấu được - mình cần có người giúp sức. Rachel và mình đã phải biến thành chuột để tới đó. Phải mất cả năm bảy chuyến chứ ít đâu, bởi vì mỗi lần tụi mình tha được có một mảnh nhỏ xíu hà.”
Jake cười lớn.“Mình biết ngay là bồ đã giấu cái gì thì đố ai mà tìm ra.”
“Ừ, nó đã được giấu kỹ lắm, từng phần một,” tôi xác nhận.
Jake thở dài.“Đành vậy, tối nay mình sẽ gặp David-Saddler, và sẽ mang cho nó một con chuột để hấp thụ ADN.”
“Vậy cũng không tệ lắm cho David đâu,” Marco giễu cợt.“Loại người như nó thì đã là chuột rồi.”
“Ủa, bồ tính đem chuột vào bệnh viện cho nó hả?” Cassie hỏi.
“Không! Saddler giả và gia đình nó đã về nhà mình,”Jake rầu rầu.“Nó khỏe như vâm rồi nên bệnh viện chẳng có lý do gì để giữ nó ở lại. Giờ nó đang ngự trong phòng mình, còn mình sẽ ngủ tạm trên đi-văng.”
“Trời! Bộ bồ không muốn chung phòng với David sao?” Marco ghẹo.
“Thiệt tình mình còn không muốn sống chung hành tinh với nó nữa kìa,” Jake nói. “Mình chỉ muốn tống khứ nó khỏi Trái Đất này thôi, cho dù bồ có ca ngợi nó là gai góc, thông minh hay tài ba gì chăng nữa.”
Tất cả chúng tôi đều nghiêm trang tán thành.
Phải, David rất thông minh. Ừ, để coi nó thông minh đến cỡ nào!