CHƯƠNG 23
Tụi tôi phó thác chuyện tiếp xúc với David cho Jake.
Phần việc của tôi, Cassie, Ax, Marco và Tobias là sửa soạn - tức phải lo hàng đống công chuyện cơ bắp hết sức nhọc nhằn.
“Bồ chắc mẩm là David đang ở trong chuồng thú khi tụi mình bàn kế hoạch à?”
Tôi nhấp nhỏm hỏi Tobias dễ đến lần thứ mười.
Tobias trả lời.mình đã thấy một con đại bàng lửa rời nhà Jake và bay đến đây. Nó đáp xuống nhà kho để dụng cụ trong trang trại của Cassie. Sau đó David chui ra khỏi lốt đại bàng lửa, rồi lại biến hình thành rắn chuông. Điều cuối cùng mình thấy là con rắn trườn vào trong khu chuồng thú.> Tobias giảng giải.
“Rắn chuông à?” Marcoồ lên.“Lựa chọn thú vị quá ta.”
“David giỏi chọn đó,” Cassie bảo.“Rắn chuông rất dễ tiệp vào môi trường quanh đây. Nó lại khôn ngoan, lanh lẹn và lại có nọc độc nữa chứ. Giả sử diều hâu đuôi đỏ mà tấn công thì nó cũng dư sức dùng đến hàm nanh của mình.”
Tobias cười lớn.
Tụi tôi trở lại làm việc. Tobias bay lên cao để cảnh giới, sẵn sàng báo động khi có bất cứ ai vô tình lại gần. Tuy nhiên, tụi tôi đã chọn một nơi hoang vắng để chuẩn bị. Rất ít có khả năng tụi mình bị ai đó quấy rầy.
Tụi tôi biết chắc chắn lúc này David không lảng vảng quanh đây, bởi vì Jake đã gọi cho tôi và báo rằng David hiện đang là ông anh Saddler quý hóa ở nhà Jake, đang được âu yếm, nựng nịu quá trời, và đang được nhiều người thăm viếng.
Xem ra David đã thích nghi trọn vẹn trong vai trò của Saddler.‘Giađình Saddler’ sắp sửa đem con về nhà.
“Dù sao thì thời tiết cũng đã sáng sủa hơn,” Marco càm ràm. “Mình ghét phải lóp ngóp làm việc dưới trời mưa lắm.”
“Ừa, bữa nay trời đẹp ghê.” Tôiđồng ý.
Ax thắc mắc.“đẹp”?>
“À, một ngày“đẹp” là một ngày nắng ráo, không có hoặc có ít mây,” tôi trả lời.“Một ngày ấm áp mà không nóng, độ ẩm thấp bởi vì độ ẩm rất có hại cho tóc.”
“ítđẹp”?>
Cứ thế, tụi tôi vừa làm vừa tán gẫu đủ thứ chuyện. Tán dóc bá láp như vậy rất ngẫu hứng. Chẳng ai có thời gian để suy tính xem sẽ nói gì, mà cũng chẳng ai để ý đến chuyện mình nói có đến đầu đến đũa hay không.
Nhưng dù sao thì lúc này hay lúc kia, cái thực tế nghiệt ngã vẫn cứ chen vào cuộc chuyện trò của chúng tôi.
“Sao mình thấy thương cho bà mẹ của Saddler quá,” Cassie khơi mào trước.
“Ừ,” tôiđồng tình.
“Mình không biết họ sẽ…”
“Mà này,” Marco gạt ngang xương“Ngày có nắng‘đẹp’ hơn ngày mưa bởi vì trời nắng thì mấy cô thiếu nữ mới được mặc váy ngắn hay quần soóchay gì gì đó. Mấy bộ đồ mà có mấy thứ dây dợ bên trên và thường màu vàng hay đại loại vậy đó? Mấy thứ đó gọi là gì ta?
"Đồ nắng[7]?" Tôi ướm thử.
"Coi? Giờ thì mấy bồ có“đồ nắng”. Dùngđể đi nắng. Mấy bồ hổng bao giờ nghe nói tới“đồ mưa[8]” mà chỉ cóáo mưatùm hụp thôi á.Đâu có ai lại trầm trồ‘Úi, trông bồ đẹp hết xảy trong cái áo mưa đó’ bao giờ đâu!”
Ax góp chuyện.
Ngay cả Ax cũng cố phớt lờ công vụ tụi tôi đang làm, chỉ nói những chuyện vô thưởng vô phạt. Làm như ảnh không muốn nghĩ quá nhiều đến chuyện gì đang và sẽ xảy ra vậy.
Tobias đảo xuống.cậu ta nói.
Ax bắt đầu biến hình. Hồi trước ảnh đã thu phục ADN của cả Jake, Cassie, Marco và tôi để tổng hợp thành mẫu ADN mới. Hình biến hiện giờ ảnh có được là một cậu thiếu niên đẹp đến nao lòng. Nhìn ảnh mà tôi thấy rõ cả những đặc điểm của mình và của cả những thành viên Animorphs khác trên gương mặt.
Khi Ax biến thành người thì chúng tôi đỡ phải dè chừng người ta trông thấy ảnh, nhưng đồng thời, Ax-con Người cũng khiến chúng tôi phải bận rộn luôn.
Người Andalite không có miệng để nói và không có ý thức về vị giác. Hai điều này gần như lấn lướt cả trí thông minh và sự đúng mực cố hữu của Ax.
“Ha ha! Tôi có hai tay khỏe để làm công việc nè,” Ax khoái chí la. “Tôi là vua. Vu-u-a. Với hai tay mạnh mẽ. M-ạ-n-h.”
Marco thở hắt ra.“Trời, tụi mình lại long r-o-n-g cùng với Người-Ax đang thủ vai Người Mưa[9]nè.”
Tôi cười vang.“Ơn trời là quanh đây hổng có miếng sô-cô-la nào.”
"Hoặc bánh cốm," Cassie nói thêm.
“Hoặc bánh quế,” Marco hùa vào.
Cái đầu đẹp trai của Ax quay phắt qua.“Đâu, bánh quế giòn đâu? Giiòònn!”
“Ồ, không, không, Ax. Quanh đây hổng có bánh… bánh quế đâu mà.”
Rốt cuộc thì cũng tới lúc ráp mảnh cuối cùng vào công trình sáng tạo của tụi tôi. Ax và Marco đem nó đặt vào vị trí. Marco kiểm tra lần sau chót những phần di động.
“Tốt rồi,” cậu ta nói, đoạn ngước lên nhìn tôi.
“Nó phải hoạt động,” tôi nói rành rọt.“Bởi vì giải pháp này dù kinh khủng nhưng cũng đỡ tệ hơn. Nó phải hoạt động, bằng không mình… tất cả chúng ta sẽ…” tôi nhấn mạnh,“trở thành kẻ sát nhân.”