CHƯƠNG 5
“Xin chào, tôi tên là Tobias, tôi…”
Tôi có vẻ do dự nên bà thư ký nhìn tôi một cách dò xét.Cứ như thể tôi vừa bước vào cửa hàng tiện lợi đang tính mượn một đồng hai mươi lăm xu để chơi trò chơi điện tử vậy.
“Tôi tên là Tobias,”tôi nói họ của tôi cho bả nghe.Trời đất, tên tôi một cách đầy đủ mà tôi cũng không tài nào nhớ nổi.Tôi có cảm giác tôi đang dùng bí danh, hèn chi mà bà ta có vẻ ngờ vực.“Tôi cho là ông De Grootmuốn nói chuyện với tôi.”
Bà thư ký ngần ngừ suy nghĩ một chút, trong lúc đó tôi thấy được bảng tên của bà ta là Ingrid.
“Em phát âm sai rồi, phải gọi ổng là Đờ-Grâu. Cùng vần với từ‘bâu[1]’”.
“Ra thế.”
“Emđợi một chút, để tôihỏi lạiông De Groot.” Bàta nhấn nút trên bàn điện thoại nối vào phòng của luật sư.“Ông De Groot, có một em trai tên là Tobiasở ngoài này, cậu ta nói - ồ, vâng, được rồi…”
Bà ta dập máy.
"Tôi nghĩ đúng là ông ta muốn gặp em," bà ta thừa nhận. "Qua khỏi cửa đó rồi quẹo phải."
Tôi kiểm tra cánh cửa. Chuẩn. Đúng là văn phòng luật sư này chung vách với tiệm giặt ủi. Chỉ cần nghe thấy tôi hét lên một tiếng, sau ba phút để biến hình, Rachel sẽ xô đổ bức vách đó xông vào ngay.
Trong trường hợp bạn không thể bay thì ba phút cũng là cả một khoảng thời gian dài đăng đẳng.
Tôi xoay tay nắm trên cánh cửa. Cánh tay con người thật tuyệt vời. Trong hình dạng chim, tôi sẽ phải chịu thua cái tay nắm này.
Luật sư De Groot có vẻ trẻ hơn tôi dự kiến, thậm chí ông ta có khi trẻ hơn sự tưởng tượng của tôi đến 20 tuổi đó. Ông ta bận quần trắng với dây đeo quần màu đỏ rực. Áo khoác thì vắt ngang trên lưng ghế. Thấy tôi vào, ông ta đứng vụt lên, mỉm cười.
"Vậy ra, em là Tobias."
"Phải. Tôi là Tobias."
Ông ta nhìn tôi từ đầu đến chân. Tôi cũng vậy.
“Tìm em khó quá đi, Tobias. Mời em ngồi. Em dùng gì không?Nước ngọt hay cà phê? Ồ, tôi quên, ở tuổi em, không ai uống cà phê cả. Vậy là một lon nước ngọt nhé. Tôi có Coke, Coke không đường, và hình như có cả kem soda hiệu Dr. Brown nữa. Để tôi bảo cô Ingrid kiểm tra lại.”
Nếu như ông ta đang chuẩn bị rút súng ra bắn tôi một phát, hoặc là đang cố tình kéo dài thời gian để trông chờ Visser Ba xộc vào, thì quả thật ông ta đóng kịch quá giỏi. Tôi bớt căng thẳng được một chút. Nhưng tôi lại lâm vào trạng thái bối rối, chả biết nên trả lời thế nào cho phải: nước lọc, cà phê hay nước ngọt.
"À... ừm..."
Hà hà. Tôi đang thực hành cái kiểu nói ậm ừ, tối nghĩa của loài người.
"Cho tôi một lon Coke!" Tôi nói lớn giọng.
Ông De Groot nhấn nút gọi nội bộ. "Cô Ingrid, anh bạn trẻ của chúng ta muốn uống…"
"Coca Cola. Vâng, tôi nghe thấy tiếng cậu ta nói. Vọng cả ra ngoài này luôn á."
Tôi và ông luật sư im lặng ngồi nhìn nhau cho đến khi bà thư ký mang nước ngọt vào cho tôi. Tôi phải uống liền để tránh sự bối rối của mình. Uống bằng miệng đàng hoàng chứ không phải bằng mỏ. Vị ngọt tràn ngập cảm giác của tôi, tuyệt thật.Lại còn lạnh nữa chứ. Lâu lắm rồi tôi mới được thưởng thức nước ngọt ướp lạnh như thế này.
“Tobias à, emở đâu suốt từ đó đến giờ?Cả haingười bảo hộ chính thức của em,người này cứ tưởng em đang sống với người kia.”
Một câu hỏi tôi chẳng muốn trả lời tẹo nào.“Tôitự xoay sở một mìnhđược mà.”
ÔngDe Groot cười.“Dĩ nhiên rồi, nhưng em chưa đủ vị thành niên nên không được quyền ở một mình. Như vậy là phạm luật đó.”
“Mấy người không thể nhốt tôi lại được đâu.” Về nghĩa đen, tôi đang nói đúng sự thực. Một sự thực về một Animorph: không nhà nào, không trường học nào, hay không một nhà tù nào có thể giam giữ được tôi.
Luật sư nhìn tôi có vẻ mệt mỏi.“À…đâythật ra không phải là đề tài mà tôi định nói với em.”
“Vậy thì, ông định nói gì với tôi?”
Câu hỏi của tôi dường như khiến ông ta hơi chựng lại một chút. Cũng lạ thật. Hồi tôi còn là một con người, tôi là đứa chuyên bị bắt nạt, chưa bao giờ tôi dám bạo miệng như thế.
“Vấn đề ở đây là tôi muốn cho em xem vật mà ba em đã để lại cho em.”
"Ba tôi ngỏm lâu rồi."
“Tobias à…” Ông De Groot chồm lên, tì tay vào bàn, nhìn thẳng vào tôi.“Có một điều tôi muốn nói cho em biết là ba em, người đã chết rồi đó, người đó thật ra không phải là ba ruột em đâu.”
“Hả? Cái gì?”
“Tôiđang giữ một văn bản. Đây là một tình huống lạ lùng.Rất lạ lùng. Nghe này, Tobias, tôi sẽ thẳng thắn với em nhé. Cha tôi cũng qua đời rồi. Ổng trao lại cho tôi việc điều hành văn phòng này và tiếp tục thụ lý những hồ sơ khách hàng còn dang dở. Mấy thứ giấy tờ này được ổng kẹp trong xấp hồ sơ đó. Và đây là những hướng dẫn cụ thể ổng viết cho tôi. Rất cụ thể. Vào lần sinh nhật tới của em, bản di chúc cuối cùng của ba em sẽ được công bố theo đúng luật định.”
Tôi thật tình chết đứng trước chuyện này. Nếu nó là cái bẫy thì đó quả là một cái bẫy rất lạ lùng.
“Có ý kiến gì không, Tobias? Dường như em không có vẻ ngạc nhiên lắm.”
Không, tôi ngạc nhiên chứ. Tôi thấy ngạc nhiên ngay từ khi ông ta bắt đầu nói kìa. Nhưng vì tôi đã quên cách thể hiện cảm xúc qua nét mặt mất rồi. Đó là một trong những biểu hiện mà tôi chẳng bao giờ thực hành khi tôi là một con diều hâu.
“Thật làquá ngạc nhiên,” tôi nói, cố diễn đạt khuôn mặt ngạc nhiên của một người bình thường. Ông ta nói là sẽ công bố một văn bản bí mật về tôi cho tôi nghe vào ngày sinh nhật tới của tôi. Nhưng khi nào thì đến sinh nhật của tôi, tôi cũng không hỏi được ông ta nữa.
“Nhưng ở đây có một tình huống mới mà tôi nghĩ là sẽ phức tạp đây. Mới đây có một cô gái, nói là con của một bà dì của em đến tìm em. Cô ta tên là Aria. Lâu nay cô ta ở Châu Phi và lần này về đây muốn gặp mặt em.”
“Tại sao?”
“Ừ, cô ta nói là cùng một gia đình nên cô ta cần giúp em.”
“Ố ồ.”
“Cô ta muốn gặp em vào ngày mai ở khách sạn mà cô ta đang thuê,nếu được.Chắc em biết khách sạn Hyatt ở dưới phố chứ?”
Tôi quá quen thuộc với mái toà khách sạn đó. Một con chim ưng Peregrine đang làm tổ trong một cái hốc trong tháp phát thanh. Luồng khí nóng bốc lên ở đó thật là tuyệt, tích tụ ở mặt phíaNamcủa toà nhà. Hơi ấm bốc lên từ dưới lòng đường và trở nên nóng hơn nhờ những bức xạ nhiệt của ánh nắng mặt trời rọi vào các ô cửa sổ.
Không lẽ tôi lại kể lể với ông ta về sự hiểu biết của tôi về cái khách sạn đó như thế? Tôi chỉ nói ngắn gọn.
“À, tôi có biết chỗ đó.”
“Cô tađang mong em lắm đó, Tobias.”
“Dà…”
“Em có cần tiền hay chỗ ngủ qua đêm nay không?”
“Thôi khỏi,tôi ổn mà.”
De Groot nhún vai, nhìn tôi có vẻ nghi ngờ.“Tôi hỏi vậy thôi chứ nhìn em có vẻ bảnh bao, ngon lành là đằng khác.”
Tôi cố nhịn cười. Rachel chơi điệu với tôi lắm. Nhỏ đi lựa mua đồ cho tôi toàn thứ xịn không hà. Nhìn tôi giờ giống y changmột cậu trai chụp hình quảng cáo cho hãng Tommy Hilfigervậy.
“Tôi tự lo được cho bản thân. Mà này… ông nói khi nào thìđọc cho tôi nghe cái văn bản đó vậy?”
“Vào ngày sinh nhật của em.”
“À.Được rồi. Chào ông.”