← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 7

Lẽ ra tôi phải gặp tất cả mọi người trong nhóm và nói chuyện một chút, kế hoạch là vậy nhưng khi bay lên trời rồi, tôi lại thay đổi ý định và lại không muốn gặp ai hết.

Nói thiệt là lúc này tôi rối lắm rồi. Tôi không muốn ngồi xuống và giải thích lòng vòng chuyện này chuyện nọ với mọi người.Tôi cũng nghĩ rằng, tôi không muốn phải đối mặt với niềm hy vọng của Cassie, sự quan tâm săn sóc của Rachel và cả những nỗi hoài nghi cố hữu của Marco. Tôi không đủ sức.

Tôi không muốn sự việc sẽ được mang ra mổ xẻ đến từng chi tiết. Tôi quá quen với trình tự này rồi. Cassie sẽ bắt tôi thuật lại toàn bộ sự việc, từng từ, từng cử chỉ, từng lối nói. Cassie có một năng khiếu thấu hiểu người khác và những động cơ hành động của họ một cách đáng kinh ngạc. Nhỏ chắc chắn cũng muốn tìm hiểu thật kỹ về ông De Groot.

Marco thì khác. Cậu ấy sẽ lắng nghe vừa đủ để chỉ ra tất cả những mâu thuẫn và điều khó hiểu trong câu chuyện. Rachel thì sẽ bồn chồn, đi tới đi lui, giận dữ, tìm cách để đảm bảo tôi được an toàn. Thường là kiếm vài cách để hành động. Jake sẽ bình tĩnh lắng nghe và đưa ra lời phán quyết.

Tôi không muốn đám bạn tôi suy tính giùm tôi. Tôi không muốn tụi nó quyết định xem tôi phải cảm nhận như thế nào. Tôi muốn tự mình xử lý việc này.

Đấy là vấn đề của tôi. Hy vọng của tôi. Lựa chọn của tôi.

Tôi bay. Bay, cứ bay, lượn tròn ngày càng cao trên những luồng khí nóng. Tôi có cảm giác nó có thể nâng tôi lên cao vượt lên trên cả những đám mây.

Tôi thấy một con chim ưng bay ở dưới,Jake đó mà. Rồi diều mướp-Cassie. Tụi nólẽo đẽo theo tôi một đoạn rồi thôi. Cả hai dư sức đuổi kịp tôi nhưng có lẽtụi nónghĩ rằng cần để yên cho tôi suy nghĩ.

Tôi bay vòng một vòng thật rộng và ngày càng lên cao cho đến khi những nóc nhà xám dần dần nhỏ lại và hoà lẫn vào những cụm mây thấp. Rồi tôi chuyển hướng, bay chúi xuống, hướng về cánh rừng.Hướng về một nơi cực kỳ đặc biệt ở trong rừng, tuốt sâu bên trong, cách biệt hẳn với bất kỳ con đường mòn nào.

Tôi đã từng tới chỗ này hai lần rồi. Một lần khi người Ellimist chỉ cho tất cả tụi tôi lối đi cho người Hork-Bajir tự do. Lần kia tôi đến đó chỉ cốt nghe một câu chuyện đáng kinh ngạc. Nhưng bây giờ, mặc dù đã biết chính xác chỗ đó nằm ở đâu, mặc dù cặp mắt diều hâu của tôi hết sức tập trung, mặc dù khả năng tìm đường của con diều hâu đã trở thành bản năng của tôi, nhưng tôi cũng phải hết sức khó nhọc mới tìm ra nơi ấy. Hãy cứ coi đó là một lời nguyền. Đó cũng chính là điều mà người Ellimist đã làm: Ổng đã đưa ra một lời nguyền thần bí, sao cho bất kỳ một con người tầm thường nào đó sẽ hoàn toàn không thể tìm thấy chốn này. Mắt thường không nhìn thấy, lớp lông vũ thường không cảm nhận được một làm gió nhẹ nào từ dưới bốc lên, đôi tai thường không nghe thấy bất cứ tiếng động nào từ bên dưới vọng lên cả.

Đó là thung lũng của những người Hork-Bajir tự do.

Jara Hamee và Ket Halpak, hai người Hork-Bajir đã thoát khỏi sự nô lệ của bọn Yeerk đang sống ở đây. Người Ellimist đã can thiệp vào chuyện này mặc dù họ nói là họ không bao giờ can thiệp vào chuyện của người khác. Jara và Ket đã trốn thoát với sự trợ giúp của chúng tôi và sinh sống nơi này.

Từ đó đến nay đã có những người Hork-Bajir khác cùng tới nương náu. Một ít người thì cũng chạy trốn như vậy, còn một số khác thì mới được sinh ra. Những công dân Hork-Bajir có quốc tịch Trái Đất.

Lần trước tôi tới đây, họ ngạc nhiên lắm. Còn lần này thì tới tôi ngạc nhiên. Phải có đến 20 người Hork-Bajir có mặt ở đây. Họ đứng nhìn tôi. Vài người vẫy tôi. Tôi nhận ra Jara và Ket đang đứng giữa đám đông cùng với đứa con gái của họ có tên Toby. Họ đặt theo tên của tôi đó, oách chưa! Cô bé đó có một biệt tài nhìn thấy trước mọi chuyện, kiểu như một nhà tiên tri tí hon của người Hork-Bajir vậy đó.

Người Hor-Bajir không phải là giống loài thông minh trong dải ngân hà. Có thể nom họ giống như kẻ hủy diệt và mang lại sự chết chóc đi bằng hai chân, cả thân hình cao trên hai mét của họ được trang điểm đầy dao là dao. Những con dao này được thiết kế để giúp họ tước vỏ cây.

Nhưng những ông chủ Yeerk lại không bắt người Hork-Bajir làm nô lệ để sử dụng những con dao này mà tước vỏ cây. Người Hork-Bajir được sử dụng để tạo nên một đội quân xung kích phục vụ cho đế quốc Yeerk.

Người Hork-Bajir không thông minh lắm, được cái là hiền lành. Tuy nhiên có một vài trường hợp“đột biến” về gien và xuất hiện những Hork-Bajir thông minh, phán đoán và lý luận giỏi, thường được gọi là“nhà tiên tri”.

Nhìn xuống đám đông đang vẫy tôi, tôi nhìn và đoán được ai là Toby phía dưới, mặc dù trước đó đâu có biết mặt con bé. Đơn giản là nguyên đám đông đó, nhìn vào mắt ai cũng lơ mơ, hơi ngơ ngơ một chút. Duy con bé Toby thì đặc biệt lắm. Mắt của nó lanh lợi và nhìn là biết thông minh rồi.

“Tobias,” Tiếng của Jara Hamee kêu lên.“Bạn Tobias!”

“Toby mới nói là thế nào Tobias cũng đến mà,” Ket nói, gật đầu có vẻ khoái trá về sự chính xác của đứa con gái cưng của mình.“Nó vừa mới nói xong,‘chú Tobias thế nào cũng tới’, vậy đó.”

“Ờ, nó mới nói đó,” Jara nói, giọng cũng đầy vẻ hí hửng luôn.

Như tôi đã nói, người Hork-Bajir nào là rất khiêm tốn, nào là tốt bụng, nào là dễ thương, nào là hào phóng, và hơi thiếu hóm hỉnh, tinh ranh và sáng láng. Nếu như Marco mà ở với người Hork-Bajir trọn một ngày, hẳn cậu ấy sẽ mất trí rồi chạy trốn khỏi chỗ này, vừa chạy vừa hét váng lên tìm kiếm ai đó, bất kỳ ai cũng được, miễn là biết nói đùa.

Tôi đậu trên một cành cây xinh xắn, kề bên là mấy cái móng vuốt sáng lóe của họ.

“Đang cần chú lắm đây,” Toby nói.

Tôi thở dài, nghe có người cần mình đôi khi cũng nặng nợ lắm. Rồi có ngày bạn sẽ hiểu rằng trong cuộc đời của mình bạn sẽ cần những lúc yên tĩnh, đừng ai biết tới mình thì hơn.

Nhưng khi nghe Toby giải thích, tôi mọcgaiốc trong người hết trơn. Quả là không cần là không được rồi.

“Chú à, có một thằng nhóc Hork-Bajir trong thung lũng này biến mất tiêu hà. Nó tên là Bek. Mọi người tìm khắp nơi mà không thấy nó đâu hết. Con sợ là nó bị tụi Mượn-xác bắt mất tiêu rồi. Nó có thể đã bị giết hoặc tệ hơn nữa là đã bị một con sên Yeerk chui vào đầu rồi.”