← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 8

Lần trước tôi ghé đây, khi mà tôi buồn quá sức đi, thì nơi này của người Hork-Bajir làm cho tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Nói hơi bị chảnh một chút, người Hork-Bajir ở đây rất ư là ngưỡng mộ tôi. Họ coi tôi như là một con người lãnh đạo đi đến con đường tự do vậy. Trong đầu họ chắc tôi giống như tướng tài ba George Washington của Hoa Kỳ trong cuộc chiến giành độc lập vậy. Hách ghê lắm.

Nhưng lần này thì gay rồi, tướng tài cỡ nào thì chắc cũng phải bó tay thôi.

Tôi đề nghị, hồi hộp hy vọng là họ chưa làm.

“Kiếm rồi, kiếm hết rồi,” Jara nói.

“Kêu hoài hà, Bekơi, Bek ơi, không thấy ai trả lời hết,” Ket nói thêm.

Cả đám đông Hork-Bajir gật đầu, lao nhao.

“Chắc chắn Bek không còn ở trong thung lũng này đâu chú à,” Toby nói. “Người đi tìm nó nhìn thấy dấu chân cỡ tuổi nó đã đi ra khỏi vùng này rồi.”

Tôi thốt ra mấy từ mà tôi không thể nhắc lại ở đây được. Jara Hamee hỏi thế nghĩa là gì. tôi nói. Không thể nào tin nổi. Một thằng bé Hork-Bajir bị mất tích! Lang thang một mình trong rừng, hoặc còn tệ hơn: nó không đi một mình.

“Bằng giờ này, ngày hôm qua,” một Hork-Bajir trẻ trả lời tôi.

Toby nói có vẻ thận trọng.“Không, chắc thằng bé Bek nhỏ đó không tìm ra đường về lại đâu. Nhưng mình phải bắt nó về cho bằng được.”

Câu nói của Toby khiến tôi trợn trừng mắt.

“Vâng, chú Tobias. Có cách nào khác nữa để giải phóng anh chị em của chúng cháu không?” Con bé khoát cánh tay một vòng quanh nhóm người.“Có cách nào khác nữa mà những người Hork-Bajir này phải làm để giành lấy tự do không?”

Lớn chuyện rồi đây. Đừng có nói với tôi là sẽ có một cuộc chiến của người ngoài vũ trụ xảy ra trên Trái Đất này à nghe.… chú nghĩ… chú cho rằng… người Ellimist sẽ làm điều đó giúp cho người Hork-Bajir mà.>

Toby cười. Phải thuyết phục một chút chỗ này nè: cái cười của người Hork-Bajir mà bạn không hiểu thì sẽ xanh lè mặt mày khi thấy. Họ cười mà như nhát ma, miệng xếch lên đến mang tai, răng cỏ lởm chởm.

“Chính chúng cháu sẽ làm chú à. Ban đêm, chúng cháu sẽ đi ra khỏi thung lũng và bất ngờ lục lọi những nơi mà chúng cháu biết là có người Hork-Bajir.”

Tôi hỏi mà bần thần quá.

“Chú Tobias, người Hork-Bajir nợ chú nhiều lắm,” Toby nói, nhìn xuống đất.

“Tự do.” Ket Halpak nói xen vào. “Người Hork-Bajir  tự do, Tobias đã giúp người Hork-Bajir được tự do.”

…> tôi nói, mà thật ra cũng không biết nói gì nữa.

“Nhưng… nhưng mà cáinơi mà chúng ta giải thoát giúp người Hork-Bajir giờ đây bọn Yeerk đang xây lên một tổ hợp bí mật.Không nằm trong thành phố nơi chú ở đâu mà ở trong một thị trấn của loài người, mà thị trấn đó nằm cách xa đầu kia thung lũng này. Chú Tobias à… việc tiếp tục giải phóng anh chị em người Hork-Bajir, đối với chúng cháu, là hết sức quan trọng.Giờ thì người Hork-Bajir tự do ít nhưng rồi sẽ đông lên. Người Hork-Bajir sẽ chiến đấu chống lại tụi Yeerk. Mới lại…” Tobybỏ lửng câu nói.

tôi nhấn giọng vào từng từ.“Nhà Tiên Tri” của các bạn thiệt là khác lạ, phải không nào?> Tôi cay nghiệt.

Tobynom rất lấy làm tự hào.“Người Hork-Bajir tintưởng rằngngười Andalite sẽ cứu người Hork-Bajir khỏi tay bọn Yeerk.Người Andalite gặp thất bại nên chỉ còn ở thế cố thủ.Chúng cháu cần phải chiến đấu giống như người Andalite.Người Hork-Bajir cũngrất biếtơn những con người có tên là Người hoá thú. Nhưng theo chú, người Hork-Bajir tụi cháu có nên tin tất cả con người trên Trái Đất không?”

Toby hỏi ác với tôi đó. Câu này thiệt là nan giải. Tôi hình dung cái ngày mà tụi Yeerk bị đánh bại rồi người Hork-Bajir sẽ phải ở lại Trái Đất một thời gian trước khi tìm đường về được hành tinh của họ. Chuyện gì sẽ xảy ra giữa họ và người Trái Đất đây? Bảo đảm loài người Trái Đất hoặc là vô cùng tham vọng nhốt người Hork-Bajir vào sở thú để coi hay mổ xẻ nghiên cứu, còn tệ hơn nữa là sẽ ngu ngốc coi đó là một cuộc xâm lăng của người ngoài hành tinh đến Trái Đất. Kiểu như mấy cái phim khoa học viễn tưởng cứ đầu độc đó mà. Mặc dù cái thung lũng này người Ellimist làm ra cho người Hork-Bajir nhưng dân Trái Đất sẽ kêu la, lăn lộn nói cái chỗ này là sở hữu của mình cho coi. Ôi…

và làm thiệt hại cho những Hork-Bajir Bị-Mượn-Xác trong đó phải không?>

“Dạ, đúng vậy đó.”

rất có thể mò tới đó rồi không?>

“Cháu cũng không biết nữa?Chưa biết chừng nó đã lần theo các dấu vết mấy người do thám của chúng cháu để lại.” Cô bé nói vẻ nghi ngờ.“Rất có thể là như thế, nhưng nó không ra khỏi đây từ phía đầu kia của thung lũng đâu.”

Cô gái nhỏ Hork-Bajir được mệnh danh là nhà tiên tri của người Hork-Bajir cười.“Nếu chú hứa là khoan hãy hủy diệt nơi đó thì cháu sẽ chỉ chỗ liền.”

Tôi thở dài.

Toby tính nói gì đó nhưng tôi ngắt ngang.

Đột nhiên Jara bước lên. Toby là trí tuệ của cả nhóm người Hork-Bajir tự do nhưng Jara và Ket là trái tim, là tình cảm của toàn bộ cộng đồng ở đây. Đưa cánh tay cho tôi nhảy qua, đậu lên rồi nhấc lên ngang mặt, rồi Jara nói“Toby cần người Hork-Bajir, người Hork-Bajir sẽ sẵn sàng. Chắc chắn và mãi mãi như vậy, thậm chí nếu cần sẽ hy sinh mạng sống. Jara không bao giờ quên những gì Tobias đã giúp.”

Toby gật đầu, mặt mày khoái đến… thấy ghét.

Vậy đó, tụi tôi sẽ làm gì đây? Nếu người ta quý bạn và sẵn sàng hy sinh cho bạn thì bạn  cũng phải biết cách xử đẹp một chút, đúng hông nè?