← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 12

Tim tôi đập dồn dập khi nghĩ đến chuyện sẽ gặp một người thân trong gia đình mình, người đang muốn đem tôi về và nuôi dưỡng tôi. Mà tôi cũng nao nao khi nghĩ đến chuyện nó có thể là một cái bẫy hết sức tuyệt đối.

Tôi nhìn và đếm độ cao của khách sạn theo từng tầng, cho đến khi gặp tầng 23. Tụi tôi bay một vòng quanh toà nhà đó. Bay cao và ở trên này nhìn xuống, cảm giác của con người dấy lên trong bạn sẽ làm bạn rợn người. Toà nhà cao tầng là thứ gợi nhớ độ cao và luôn cho bạn cảm giác sâu hun hút bên dưới. Cứ tưởng tượng mà không có cánh như vầy coi, tôi sẽ rơi cái ào tan xương ở bên dưới.

Tôi càu nhàu.

Rachel nói.

Đó làbiệt tài của chim ưng đó.> Tôi chỉ ra, khoái vì kinh nghiệm của mình.

[4]là được. Thỏ cũng là con mồi, giống hệt như chuột thôi.>

“Bugs”[5].Í… mình thấy một phụ nữ trong phòng kìa. Cánh cửa sổ thứ ba,tính từ ngoài vào.>

chăng?>

[6]?>

tôi gay gắt. Rồi mềm giọng lại, tôi tiếp.

Rachel cười.giờ thìnhìn được rồi đó.>

Tôi bay ra phía trước cửa số, giữ độ cao cần thiết để nhìn. Đó là một phụ nữ khoảng 25 hay 30 tuổi gì đó. Tóc đen, cột ngược phía sau.Người tầm thước, không cao, cũng không thấp. Hơi ốm.Nước da rám nắng.

Rachel hỏi.

Ý mình là, mình hổng biết. Theo như ông De Groot nói, mình có một người cha, mình thậm chí còn hổng biết mặt mũi ổng ra sao, nên ai mà biết được liệu chị ấy có là người nhà của mình hay không nữa.>

Tôi không trả lời. Sự thật là, tôi thực sự không nghe thấy Rachel hỏi gì. Tôi đang đắm mình trong suy nghĩ riêng của bản thân, quan sát người phụ nữ không quen biết đó, người muốn chăm sóc cho tôi.

Vì lý do gì chứ? Tại sao lại có người muốn chăm sóc tôi? Chị ấy không biết tôi mà. Vậy thì tại sao nhỉ? Bởi cái gọi là sự gắn bó gia đình không rõ ràng sao? Rất có thể. Tôi đoán cũng có vài gia đình sống kiểu như thế. Bạn biết không, họ cảm thấy có quan hệ họ hàng với bất kỳ ai có quan hệ huyết thống với họ, dù cái huyết thống đó xa lắc xa lơ. Nhưng gia đình tôi không thuộc loại này. Ấy là tôi nói về những người bà con tôi đã gặp.

Mẹ tôi đi mất tiêu vàbatôi thì qua đời khi tôi còn nhỏ xíu.Tôi chẳng nhớ chút gì về họ cả. Tôi có hình chụp, dĩ nhiên rồi, khi tôi còn là người. Nhưng giờ đây, mỗi khi tôi cố gắng nhớ về họ, tôi chịu không tài nào phân biệt được những ký ức của tôi là thực hay là do tôi dựng lên nữa.

Đôi lúc tôi cũng tự hỏi liệu rằng đó có phải là một ảo giác hay không; mà là tôi chưa hề có một người cha và một người mẹ; và rằng tôi chưa bao giờ là một con người.

Tôi là một sinh vật kì dị trong tự nhiên. Không, cũng chẳng phải vậy. Mẹ Tự nhiên và cái điều sai lầm nhất của bà cũng chẳng tạo ra tôi. Tôi là con quái vật do công nghệ tạo ra. Công nghệ của người ngoài hành tinh.

Tôi là một con chim với ý thức của một thằng bé loài người. Hay tôi là một thằng bé trong hình hài một con chim. Cũng thế thôi, người phụ nữ mà tôi đang nhìn xuyên qua tấm kính, người mà lúc này đang chỉnh kênh TV bằng cái điều khiển và dừng lại ở đài CNN, người phụ nữ đó không biết tôi.

Không biết tôi trước đây hay cả tôi thực sự bây giờ.

Ngạc nhiên chưa, hỡi bà chị họ Aria, đứa em nuôi của chị là một con diều hâu đuôi đỏ.

Rachel hỏi.

tôi thừa nhận.chị ấycó điện thoại kìa.>

… phấn khích. Đó, cô ta đi kìa!>

Aria…nếu đó là Aria...đeo chiếc máy chụp hìnhlênvai,dừng lạitrước một tấm gươngtoàn thân, sửa sang lại tóc tai và quần áo một cách kỹ lưỡng.

Rachel xiên xỏ,

Tôi bật cười. Nhưng cùng lúc đó, có một thứ gì đó mà tôi vừa trông thấy khiến tôi bận tâm. Một thứ gì đó…

Nhưng rồi người phụ nữ ấy đã ra khỏi phòng, khuất khỏi tầm nhìn của tụi tôi.

Rachel đề nghị.

chịta không lái xe hay đón taxi.>

bồchưa bao giờ bay điên cuồng để rượtkịpmột chiếc xe sao?>