CHƯƠNG 13
,chịta đón xe taxi đi rồi kìa,> tôi kêu lên khi thấy người gác cửa khách sạn vẫy một chiếc xe taxi.
Rachel nói.
Tôi nói.
có một cách cho dù bồ sẽ cho đó là một kế hoạch điên khùng,> tôi nói.
Rachel phá lên cười.đó, quả đúng là điên thiệt. Tới luôn đi!>
Tụi tôi bổ nhào từ trên cao xuống.Kế hoạch trong đầu tôi không hẳn là khôn ngoan. Nó nguy hiểm và sẽ khiến nhiều người đi trên đường ngoái cổ lại nhìn cho coi.
Nhưng kế hoạch này hoàn toàn khả thi.
Ngọn đèn đỏ trênmuichiếc xe cảnh sátđược gắn trên một thanh ngang đắp nổi.Có một cái đèn nữa ở đầu kia của thanh ngang, và hai cái khác gắn cách nhau chừng ba tấc ở giữa thanh.
Chiếc taxi đangxuôi về hướng Đôngcủa đại lộ chính. Chiếc xe cảnh sát cũng vậy.Hai chiếc xe chỉ đi với tốc độ 20 dặm một giờgiữa các làn xe trong thành phố, nhưng diều hâu và đại bàng không thể cứ bay đường dài theo một đường thẳng cho được. Tụi tôi cần phải vòng lại, đón luồng khí nóng để bay lên. Thậm chí với tốc độ 20 dặm một giờ thôi, chiếc taxi cũng có thể bỏ bứt tụi tôi.
Tụi tôi sà xuống thấp,chuyển độ cao thành tốc độ.
Xuống, xuống nữa, tôi hơi nhích hơn về phía trước.
Nhỏ bay sau tôi và tụi tôi vút nhanh từ độ cao khoảng tầng lầu thứ 20 gì đó xuống ngay phía trên đường xe chạy, thực hiệnmột đường trượt tuyệt đẹp mà bất kỳ một tay phi công lão luyện nào cũng phải thán phục hết.
Rachel rền rĩ.
Rachel gào lên theo cái kiểu khiến người khác phải choáng váng của nhỏ, cái kiểu xuất hiện bất cứ lúc nào mà nhỏ chỉ còn cách thảm hoạ có chút xíu hà.
Xe cảnh sát đi theo chiềungang. Tụi tôi sà xuống theo một đường chếch. Hai đường thẳng sẽ gặp nhau… ngay bây giờ!
Tôiquạtcánh của mìnhvề phía trước, triệt tiêu hẳn tốc độ, xòe căng móng, và… rồi! Chạm được thanh ngang rồi và bám chắc.Rachel bám được một chân, cònchân kiathì hụt.Nhỏ xếp cánh lại và gió đập mạnh vào người nhỏ, xô nhỏngã ngửa.
Tôi ra lệnh
Không hiểu sao, Rachel có thể nghe và hiểu được những lời nhát gừng của tôi. Nhỏ vung nốt cái chân kia bám vào thanh ngang. Nhỏ đẩy người ra phía trước, giữ nghiêng một góc.
Nhỏ dang rộng cặp cánh khổng lồ của nhỏ.
Tụi tôi an toàn trên mui xe cảnh sát rồi.Một chú diều hâu đuôi đỏ và một con đại bàng đầu bạc đang cưỡi trên mui một chiếc xe cảnh sát, cánh mở rộng, mỏ hướng về phía trước, móng vuốt bấu chặt để chống lại áp lực.
Rachel cười lớn, giọng vẫn còn gấp gáp vì hiểm nguy vừa qua.
Mấy bác tài đằng sau, bên hôngcứ mắt chữ O miệng chữ A chằm chằm nhìn tụi tôi. Có vài lần tôi thấy họ kịp tránh để khỏi tông vào nhau. Nhưng riêng mấy vị cảnh sátngồi dưới chân tụi tôithì vẫn lơ ngơ không biết chi.
tôi lo lắng.
Rachel trấn an tôi.
Chiếc xe cảnh sátcực kỳkỳ quặcđó xuôi xuống đại lộ. Chiếc taxi chở chị họ tôi cách xe cảnh sát khoảng 3, 4 thân xe gì đó. Chúng tôi đi thêm hai dặm nữa với cùng tốc độ ban đầu. Rồi chúng tôi ra ngoài rìa thành phố. Những dãy nhà nhỏ hơn, cũ hơn hiện ra. Chúng tôiđangbăng qua phi trường. Một chiếc 747 gầm rú trên đầu chúng tôi.
Và rồi…
Mấy ngọnđèn đỏxoay tít quanh tụi tôi.Chiếc xe cảnh sát vụt chạy nhanh lên.Sức cản của gió tăng lên gấp đôi.Tụi tôi phải hết sức lắm mới bám chặt và giữ thăng bằng được. Kế đó còi xe cảnh sát hụ lên.
Bình thường nghe còi hụ của cảnh sát đã lớn, nhưng thử ngồi cạnh nó mà nghe với đôi tai thính của chim coi. Thiệt hết biết luôn. Cả hai tụi tôi đều choáng váng vì âm thanh của nó giống như là bốn động cơ của máy bay cùng khởi động một lúc vậy.
Tôi kêu lên.
Chiếc xe cảnh sát băng lên. Chớp mắt, nó vượt qua chiếc taxi. Tụi tôi bị cắt đứt khỏi cuộc theo dõi. Chiếc xe cảnh sát quẹo qua hướng khác, còn chiếc taxi vẫn thẳng một đường.
Diễn biến nhanh quá khiến tụi tôi không kịp phản ứng, giờ thì chiếc xe cảnh sát đang chạy với tốc độ 50 hay 60 dặm một giờ. Chắc họ nhận được lệnh gì đó. Giờ thì đâu còn cách nào khác hơn là rúc đầu, bám chặt để không bị hất văng xuống đường. Bây giờ chúng tôi đang được đưa đi dọc theo phi trường. Một chiếc 737 đang khởi động máy, chuẩn bị bay lên nhưng ngay lúc đó một chiếc trực thăng xuất hiện.
Chiếc trực thăng bay lên từ sân bay, lao về cùng hướng với chiếc taxi, nó ở ngay bên góc trái của tụi tôi.
có thêm một ý tưởng thiệt sự dở hơi nữa nè,> tôi nói.
tôi hét lên.
Rachel kêu inh ỏi.
…>
Tôi buông móng ra, thôi không bám vào thanh đèn nữa. Tôi xòe đuôivà vểnh mấy cái lông đuôi lên. Do đó, hai cái cánh nhỏ của con diều hâu-tôi đây có tác dụng như bộ thăng bằng đuôi của một cái tên lửa.
Và cũng thiệt là tuyệt, bởi vì tôi đúng là một trái hoả tiễn.
Tôi bốc xuyên qua không khí như một tên lửa làm bằng lông, bắt được vừa đủ lực nâng của không khí, chuyển hướng bằng cách chỉ cần dùng đầu nhích qua một chút…
Tôi bắn người lên phía bên dưới chiếc trực thăng, ngoặt người để điều chỉnh theo hướng bay của chiếc trực thăng, lộn một vòng, mở móng ra, và…
Tôi bật nảy người khi móng vuốt của tôi chạm phải thanh giằng cái nạng đuôi dùng để hạ cánh của chiếc trực thăng.
Rachel ở ngay phía sau tôi. Nhỏ xoay người và mở móng, nhưng nhỏ đã không hề chuẩn bị đối phó với gió hút từ động cơ của chiếc trực thăng.
Trượt rồi!
Móng vuốt của Rachel trượt khỏi mục tiêu. Nhỏ không có ý định làm thêm một cú bắn người như thế nữa.
Rachel cười.
Tôi đã thực hiện xong một cú bật người-không-thể-tin-được một cách hoàn hảo. Nhưng lại hoàn toàn chẳng được lợi lộc gì.
Rachel nói. Rồi nhỏ cười dữ hơn khi tôi buông móng vuốt mình khỏi cái máy bay trực thăng sau một chiến thắng khó nhọc và ngượng ngùng thả người trôi về hướng bãi trống dơ hầy, nơi mà chiếc taxi đang thả chị Aria xuống.