← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 14

Phải mất một lúc sau tôi mới nhận ra là tôi đang nhìn thấy thứ gì. Nhìn từ trên xuống, đó là một toà nhà hư hỏng, xấu xí.Nhưng sự thực là, hầu hết các toà cao ốc, nếu nhìn từ trên xuống, đều khá là xấu, chỉ nhìn thấy toàn là mái và máy điều hoà không khí mà thôi.

Toà nhànàychỉ có một tầnglầuthôi nhưng mặt tiền thì có cấu trúc khiến cho người takhi bước vào tầng trệt,thoạt nhìn tưởng nó có vẻ bự lắm. Phía trước nó là một bãi đậu xe không sạch sẽ gì, chỉ có vài chiếc xe thôi. Đằng sau nó là một cáivịnhnước nhỏ, nước xanh lè thấy sợ.Cái vịnh này được tạo ra từ một rào chắn bằng gỗ ọp ẹp.Có hai con cá sấu đang nằm phơi nắng trênhai bờ vịnh tí nị toàn là bùn nhão.

Phía trái của toà nhà là nơi bán nước, còn bên phải là một sân gôn nhỏ. Ở đó có mô hình một chiếc tàu hải tặc.

Rachel nói, rồi nhỏ hạ thấp xuống, đọc cho tôi nghe.‘Vườn Safari và sân Gôn Putt-Putt của Frank’.>

tôi nói.

tụi mình xông pha vào rồi phá sập, giải thoát hết mấy con thú cho mà coi.>

tôi đoán.Chị ấylà một nhiếp ảnhgia chuyên chụp ảnhthiên nhiênmà lị. Chị ấy cũng phải hổng ưa gì những nơi như thế này.>

Rachel nói giọng hoài nghi.

Tôi cua lại vàbay vòng thấp xuống,kiểm tra hết một dọc các bảng quảng cáo gắn trên đường xe qua. Trong số đó, có một tấm được gắn mấy dòng bằng chữ nhựa cỡ bự. Tấm bảng ghi:“Mới nhất!Sinh vật Kỳ dị Lùn Khiếp đảm, Máy chém biết đi.”

tôi nói.

Rachel toét miệng cười, hỏi.

“Máy chém biết đi,”> tôi nói, nhớ về bảng hiệu.“Sinh vật Kỳ dị Lùn Khiếp đảm.”>

Rachel thắc mắc.

có linh cảm xấu lắm, chắc là tụi mình phải vô trong nhà đó để coi chuyện gì mới được.>

Biến hình người? Thôi đi, tôi không thích chút nào.Nếu phải biến thành người, tôi thà không vào trỏng, cứ mặc xác con quái vật đó còn hơn.

[7]một người đó nha,> tôi làm bộ kiếm cách gây khó.

Tụi mình lúc nào cũng có thể lẻn vào trong lốt gián mà,> tôi nói.

Mình vừa để ý thấy chỉ có một ông già gác cổng trước. Và mình dám nói với bồ rằng, mình cho rằng tóc của ổng hổng phải là thiệt hết đâu.>

Putt-Puttđi, tụi mình sẽ biến hình người trong đó. Làm trước đi, mình tới liền.>

Nói xong, Rachel bay một vòng, đảo qua người đàn ông gác cửa rồi bổ nhào xuống. Nhân vật tội nghiệp này đang lơ đãng ngồi trước cửa ra vào của Vườn thú. Rồi Rachel nhào xuống, chụp ngay mái tóc của ông ta, nhấc lên.

“Ê… con chim kia, tóc của tao mà…”

Conđại bàng đầu bạc bự conbay chậm và thấpmang theo một thứ nom giống như một con chuột xạ chết, nhưng thực ra, đó là mảng tóc giả để che chỗ đầu hói của ông lão gác cổng. Ổng đuổi theo nhỏ.Tôi mắc cười quá nhưng không còn thời gian theo dõi nữa mà sà xuống chỗ mô hình tàu hải tặc và biến hình. Chớp mắt sau đó, Rachelchui vôvà vừa biến hình, vừa cười ngặt nghẽo.

bồlàm gì với bộ tóc giả của con người tội nghiệp đó vậy?>

Tụi tôi hoàn hình người bên trong con tàu giả. Nội thất của nó bụi bặm, mạng nhện giăng chi chít.Tụi tôiphải vặn vẹo người chui quamột cánh cửabé tí hin để ra khỏi mô hình.Chẳng còn ai để hỏi vé tụi tôi hết. Và tụi tôi hùng dũng tiến vào trong cửa của Vườn thú Safari.